Diệp Bạch hiểu ý cô.
Anh không ép cô nữa.
Anh nói anh ở lại, nhưng qua sáng sớm hôm sau đã về thành phố B, đến 30 'Tết mới quay về.
Khi Diệp Bạch lái xe đến, Lục Khiêm đang tưới hoa trong vườn.
Ông ấy nghe thấy tiếng xe hơi thì khế hừ: "Cậu ta đúng là xem đây như nhà mình! Cứ đi đi về về suốt!"
Lục Thước Tết này cũng dẫn vợ về thăm nhà, hiện đang ở cạnh ông cụ. Nghe ông ấy nói vậy, anh bật cười.
Lục Khiêm hỏi anh : "Con không sốt ruột sao? Em gái con hơn ba mươi rồi mà vẫn còn độc thân kia kìa."
Lục Thước mỉm cười: "Không phải có lốp dự phòng sao, bố cần gì phải sốt ruột! Dù sao con cái đã có người chăm, có người nuôi, đây không phải là niềm vui lớn nhất của mẹ đơn thân sao?”
Lục Khiêm bĩu môi: "Đừng ngụy biện bậy bại Đây đâu phải là một gia đình chân chính!... Diệp Bạch không có danh phận mà cứ suốt ngày ra vào nhà mình, khiến người ngoài nói ra nói vào."
Lục Thước dìu ông: "Ông cậu của chúng ta còn bảo thủ lắm!"
Lục Khiêm lấy bình tưới cây đập anh!
Lục Thước vội vàng xin tha, đi theo ông ấy ra ngoài gặp Diệp Bạch.
Mùa đông ở thành phố C rất lạnh.
Lục Thước mặc áo lông dày, đi đến bên cạnh xe, nhìn những món quà đắt tiền Diệp Bạch để phía sau xe, lại nhìn dáng người cao ráo săn chắc của Diệp Bạch, nhìn là biết hai năm nay bỏ không ít thời gian rèn luyện, chắc là sẽ dùng đến tại thời điểm quan trọng.
Vì theo đuổi vợ mà vất vả thật.
Lục Thước cầm hai hộp thuốc lá: "Bố tôi cai thuốc rồi, cái này trả lại cậu."
Diệp Bạch xoay người, đưa một điếu thuốc lá, tùy tiện hỏi: "Lục U đâu?"
Lục Thước nâng tay nhìn đồng hồ: "Đi mua sắm rồi! Đi chung với mẹ tôi! Đúng rồi, con trai của cậu đang ngủ, cậu đi trông đi, chắc giờ đã tè ướt quần rồi."
Diệp Bạch bỏ đồ xuống, lễ phép chào hỏi Lục Khiêm, sau đó mới vào nhà. Lục Khiêm nhìn con trai: "Con để cậu ta vào như vậy à?" Lục Thước: "Nếu không thì sao ạ? Thu tiền phí vào cổng của cậu ta sao?"
Lục Khiêm giả vờ mất hứng, khế hừ nhẹ: "Cùng lắm là thêm bộ bát đũa, còn có người trông em bé, em gái con cũng thoải mái hơn."
Lục Thước sao lại không hiểu ý ông ấy.
Anh dìu ông cụ đi dạo trong vườn. Đi đến dưới tán cây tử đẳng, Lục Khiêm chỉ vào rồi nói: "Hồi xưa bà nội hay dẫn mẹ con đến đây hái đậu cô ve, nhưng mẹ con đâu có biết làm."
Ông ấy nói mà đôi mắt rơm rớm, chắc lại nhớ đến bà nội.
Lục Thước cũng hơi buồn.
Anh ấy thường nghe mẹ kể, bố anh rất thích rèn luyện thân thể, từng tuổi này vẫn kiên trì chạy ba kilomet mỗi ngày. Tuy ông ấy không nói ra nhưng Lục Thước biết, ông ấy muốn ở bên mẹ thêm vài năm, ông ấy cũng muốn sống thêm vài năm để chứng kiến Lục U viên mãn, nhưng ông cụ không bao giờ hối thúc cô.
Lục Thước luôn tự an ủi bản thân, còn nhiều thời gian.
Nhưng năm này qua năm khác, ông cậu của anh ấy đã già thật rồi, không còn nhanh nhẹn như xưa.
Anh ấy bắt đầu thường xuyên quay về thành phố C, về thăm ông cậu của anh ấy.
Anh cũng dẫn bọn trẻ về.
Một phần ba nghiệp vụ của Lục Thị được mở rộng ở thành phố C, công việc trong ngoài của nhà họ Lục cần tìm người xử lý, tất cả mọi người bắt đầu tìm Lục Thước giải quyết, Lục Khiêm nhàn rỗi nhưng cũng không ngăn được mái tóc dần bạc màu theo năm tháng.
"Nghĩ gì đớ?"
Lục Khiêm thấy con trai mất tập trung, đoán anh ấy đang suy nghĩ chuyện gì đó, giọng điệu không tốt lắm.
Lại sắp xếp ông về hưu chứ gì?
Lục Thước cười: "Con đang nghĩ về bữa cơm tất niên tối nay! Với câu đối Tết sáng mai ạ."
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
Danh Sách Chương: