“Trước khi bà nội con qua đời, con đã đồng ý với bà những chuyện gì, con nói sẽ nhất định mau chóng kết hôn sinh con, tiếp tục hương khói nhà họ Lục!”
Minh Châu không rõ nguyên do, bà gắp một miếng cá cho Lục Thước, liếc nhìn chồng: “Chẳng phải là đôi bạn trẻ có chút mâu thuẫn thôi sao? Năm đó chúng ta còn chia tay nhiều lần thế mà, sao anh không tự kiểm điểm lại bản thân đi?”
Lục Khiêm tức giận đến mức đau răng.
Ông chỉ vào Lục Thước: “Cơm nước xong lên lầu cho bố, bố có chuyện muốn nói với con! Có chuyện đừng có trốn sau lưng mẹ con, con hai sáu tuổi rồi, cũng nên cai sữal”
Lục Thước chỉ cười nhẹ.
Lục Khiêm thấy Minh Châu định nói chuyện, ông lại nói: “Em đừng xem nó như đứa con nít! Bây giờ cánh của nó cũng cứng cáp rồi, mấy chuyện kinh thiên động địa gì cũng làm được.”
Minh Châu hỏi: “Con nó làm cái gì?”
Lục Khiêm nào có mặt mũi nói ra.
Ông tức giận đi lên lầu.
Minh Châu thu hồi ánh mắt, nói với Lục Thước: “Đừng để ý đến ông ấy, thời kỳ mãn kinh lần thứ hai của ông ấy tới rời.”
Lục Thước từ từ ăn uống xong, nở nụ cười với mẹ, dịu dàng mà nói: “Mẹ, con xin lỗi!"
Minh Châu chả hiểu ra sao.
Bà nói: “Không phải chỉ là có cháu thôi sao, thật ra mẹ cũng không hy vọng con kết hôn quá sớm đâu! Ôm cháu trai tới già.”
Lục Thước cầm lòng không đậu ôm bà một cái.
Chờ cậu đi lên lầu, Minh Châu vẫn không yên tâm, gọi một tiếng: “Lựa lời mà nói với bố con, chớ chọc ông ấy tức giận.”
Lục Thước gật đầu.
Cậu đi lên lầu, Lục Khiêm đã lựa lời xong, chỉ chờ để nói chuyện với cậu, thấy cậu đi vào thì châm chọc: “Có người chống lưng thì ghê gớm rồi! Có bản lĩnh thì đừng tránh ở sau lưng mẹ conl... Con nói bố nghe chuyện của con và An Nhiên là như thế nào?”
Lục Khiêm cũng không phải rất thích Tư An Nhiên.
Có lễ ở trong tiềm thức của ông, chỉ khi Lục Thước kết hôn, thiên hạ mới thái bình.
Nhưng mà lúc này, ha ha, ông đây không làm nữa!
Lục Khiêm không phải đồ ngốc, ông châm một điếu thuốc, chỉ vào con trai: “Có rắm thì con đánh nhanh lên!”
Lục Thước cười.
Cậu ngồi đối diện với bố mình, cũng lịch sự học tập châm một điếu thuốc, từ từ hút một ngụm, sau đó lạnh lùng nói: “Không cảm giác, chia tay!”
“Con đánh rắm hả! Con cho rằng bố là đồ ngốc sao?”
Lục Thước bỗng nhiên thu lại thái độ.
Cậu đi tới trước cửa, khóa trái cửa phòng sách lại, tay còn nắm chặt then cửa đã nén giọng nói hỏi lại: “Bố muốn con nói cái gì? Nói rằng con chỉ thích Lục Huân, chỉ muốn ngủ với cô ấy, sinh con đẻ cái với cô ấy, nói rằng con không có chút hứng thú nào với Tư An Nhiên, hay là nói dù cho con kết hôn cùng Tư An Nhiên, con cũng sẽ hối hận, con cũng sẽ đi tìm Lục Huân?”
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: