Hắn không định đi lên, ngồi trong xe hút thuốc, thấy Ôn Noãn xuống thì vội vàng xuống xe.
“Ôn Noãn!”
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Ôn Noãn rất hận hắn, nhưng cô không muốn nói những lời tổn thương kia, nên chỉ khẽ nói: “Anh buông tha Bạch Vi đi, trong lòng anh biết rõ..."
Vẻ mặt Diêu Tử An mất mát, hắn hung hăng hút một hơi thuốc, ném nó xuống rồi giãm tắt.
Hăn nhìn Ôn Noãn.
Mối quan hệ giữa bọn họ vốn đã không tốt đẹp từ lâu, nhưng lúc này hắn lại khách sáo một cách lạ thường: “Ôn Noãn, con người của Bạch Vi cô cũng biết, đừng thấy cô ấy suốt ngày giở trò khôn lỏi, nhưng cô ấy không có chính kiến như cô, cũng rất nghe lời cô... Tôi biết trước đây tôi đắc tội với cô rất nhiều, nhưng cô nể tình tình cảm của tôi với Bạch Vi suốt mấy năm nay, nói tốt vài câu giúp tôi, chỉ cần cô ấy đồng ý trở về, tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không nhắc đến một lời nào!”
Ôn Noãn nhìn dáng vẻ hẳn, cảm thấy chán đời.
Cô bình tĩnh nói: “Diêu Tử An, thực ra anh chưa từng yêu Bạch Vi, khi anh theo đuổi cô ấy thì anh đã ở bên Đinh Tranh rồi, tình yêu thật sự bao gồm cả sự trung thành, còn anh thì chưa từng có nói”
Diêu Tử An kinh ngạc.
Hắn đỏ mắt: “Ôn Noãn, tôi sai rồi! Cô giúp tôi chuyển lời với cô ấy."
Ôn Noãn khẽ lắc đầu, đã quá muộn.
Cho dù không có đứa bé kia thì Bạch Vi cũng không quay đầu lại nữa...
Ôn Noãn trở về nhà.
Cảnh Sâm gửi Zalo cho cô, cảm ơn các kiểu nhưng không hỏi kết quả.
Nhưng Ôn Noãn biết, Cảnh Sâm rất muốn biết.
Sau đó cô nhờ người hỏi thăm, Cảnh Sâm và người trong nhà cãi nhau dữ dội, ý của nhà họ Cảnh là nếu bọn họ nhất quyết muốn ở bên nhau thì phải bỏ đứa bé này, khi nào Bạch Vi trong sạch rồi hãng gả vào nhà họ Cảnh.
Đứa bé, còn có thể có lại!
Ôn Noãn tựa vào sân thượng, nhìn vầng trăng non lưỡi liềm trên bầu trời, đúng vậy, Cảnh Sâm và Bạch Vi còn rất trẻ, sẽ vẫn có thể có con, nhưng cho dù sau này có sinh thêm mấy
đứa nữa thì cũng không phải đứa trong bụng hiện giời
Hơn nữa nếu không có đứa bé, bọn họ còn tiếp tục được sao?
Ôn Noãn cũng không phải người tốt bụng gì, nhưng cô chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ khóc lóc của Bạch Vi thì lại đau lòng.
Đêm đã khuya...
Cô gọi cho Hoặc Minh, nhưng di động anh tắt máy, mãi đến một giờ sáng anh mới gọi lại, giọng nói hơi khàn: “Ôn Noãn, sao vậy? Anh đang công tác ở thành phố C, sáng mai
mới về!”
Anh báo cáo cẩn thận, như thể cuộc tranh cãi của ngày hôm đó chưa từng tồn tại!
Ôn Noãn im lặng thật lâu, mới khẽ nói: “Chuyện ngày hôm đó, tôi muốn nói chuyện lại với anh”
Hoắc Minh cười khẽ: “Em đồng ý?”
“Không!” Ôn Noãn cố gắng nói một cách hòa nhã: “Nhưng tôi nghĩ chúng ta vẫn có thể thương lượng!”
Hoắc Minh cười như gió xuân ấm áp.
Lúc này, anh mới dự xong một buổi tiệc, đang đứng hóng gió ở sảnh khách sạn, tâm trạng anh cực kỳ tốt.
“Vậy tối mai chúng ta ăn một bữa cơm đi.” “Nói chuyện ở văn phòng của anh!”
Danh Sách Chương: