Hoắc Minh hút hết điếu thuốc, từ từ đi vào đại sảnh. Trong đại sảnh không khí hoà thuận vui vẻ. Lục Khiêm chạy tới từ thành phố C, nói rằng tới thăm con nhưng thật ra tất cả mọi người đều biết ông ấy nhân cơ hội để tới gặp Minh Châu...
Hai người mập mờ cũng đã hơn nửa năm.
Ôn Noãn đi vào nhìn thấy Lục Khiêm, tiến tới nhẹ nhàng ôm lấy ông ấy một cái: “Cậu tới chơi!”
Lục Khiêm sờ mặt cô, sau đó nói với Hoắc Chấn Đông nói: “Uống không ít!”
Hoắc Chấn Đông cười: “Bây giờ Noãn Noãn nhà chúng †a chính là nữ anh hùng đeo khăn choàng! Trong giới phụ nữ
rất có tiếng nói, điểm này mạnh hơn mẹ con bé một chút!”
Nói xong, ông chọc ghẹo vợ mình: “Bà nói có đúng không?”
Bà Hoắc chả thèm ghen với con dâu. Bà càng thương Ôn Noãn hơn, tự mình sai người hầu bưng canh giải rượu tới cho Ôn Noãn, vừa nói nhỏ: “Về sau uống ít thôi, Doãn Tư còn bú ti mẹ mà!”
Ôn Noãn ngoan ngoãn dạ một tiếng: “Lâu lâu mới uống một lần, mẹ đừng nghe bố nói bậy.”
Hoắc Chấn Đông vui vẻ, ông gọi người hầu bày ra một cái bàn, đòi đánh bài.
Ôn Noãn thay quần áo rồi đi xuống lầu, bố con nhà họ Hoắc đã ngồi trên bàn bài, còn có cả Lục Khiêm.
Ánh mắt của Hoắc Minh thâm trầm. Vừa rồi lúc anh tiến vào đúng lúc thấy Lục Khiêm sờ mặt cô, tuy rằng anh biết Lục Khiêm là cậu ruột của cô, nhưng ông ấy vẫn quá trẻ trung phong độ...
Cha già này, quyến rũ em gái anh còn không đủ, còn muốn quyến rũ cả vợ anh!
Ôn Noãn mới ngồi xuống.
Hoắc Chấn Đông đã ném một tờ chi phiếu năm mươi triệu cho cô!
Ông cười ha hả rồi nói: “Bố cho con tiền mừng tuổi! Hoắc Tây và Doãn Tư đều có... Chỉ có mỗi Minh là không có! Bố xả giận thay conl!”
Ôn Noãn thoải mái nhận lấy.
Hoắc Minh nhìn khuôn mặt nhỏ thuần khiết sau khi đã tháo hết trang sức của cô, dáng vẻ nhỏ xinh kia thật sự rất thu hút, anh cố ý nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, em lấy lại chút
tiên vốn cho anh đi!”
Ôn Noãn sờ bài, lạnh lùng nói: “Bình thường tiền của anh cũng không do em quản lý! Không có tiền cho anh!”
Hoắc Minh lấy một cái bóp da ra khỏi túi quần, giao cho
“Sau này để em quản lý!”
Cái kiểu tán tỉnh công khai này khiến mấy bậc phụ huynh đỏ hết cả mặt già...
Ôn Noãn làm bộ không thèm để ý, mở bóp da của anh ra, bên trong có một bức ảnh.
Là ảnh cô cùng Hoắc Tây, Doãn Tư chụp chung.
Cách một lớp lưới còn có một vật hình vuông nho nhỏ, bắt đầu bằng chữ D.
Hoặc Minh nhẹ giọng mở miệng, giọng điệu còn rất uất ức: “Anh bỏ vào nửa tháng rồi! Không có tác dụng!”
Anh cũng không biết xấu hổ tẹo nào!
Ôn Noãn đỏ mặt, cô ném trả bóp da cho anh: “Tự quản lý đi!”
Sao cô lại không biết anh đang lấy lòng cô, đơn giản là vì Sở Liên tới gây chuyện, anh không bỏ được thể diện!
Ôn Noãn không được thoải mái cho lắm.
Anh như vậy là thế nào?
Trong lòng vẫn còn bóng hình của Kiều An, vậy anh sẽ làm gì với Sở Liên?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: