“Lần sau vẫn là dẫn theo thư ký Liễu bên cạnh đi."
Lục Khiêm cười nhạt: “Em nhớ anh hay là nhớ chú Liễu của em?” Mắt của Minh Châu có chút đỏ. Lúc này, nhiếp ảnh gia gọi qua đó.
Trạng thái của cô không tốt, điều chỉnh khá lâu đặc biệt là mắt phải nhỏ thuốc nhỏ mắt.
Lục Khiêm nhìn thấy khó chịu.
Ông đứng yên ở đó rất lâu mới quay người rời đi.
Trong lòng ông nghĩ rõ ràng hai người không ở bên nhau được, có thể mỗi người một chỗ. Cô làm cô cả của nhà họ Hoắc không cần chứng minh với ông điều gì. Ông vẫn là ông Lục được mọi người kính trọng, không cần vì tương lai của một cô gái mà chịu trách nhiệm.
Nhưng bọn họ vẫn từ bỏ tất cả, chạy về phía đối phương.
Mắt của Lục Khiêm đỏ lên.
Độ tuổi này của ông không thích hợp thể hiện tình cảm ra bên ngoài, đặc biệt là nhiều người như thế, có bạn hợp tác của cô, có kim chủ thương nghiệp của cô.
Nhưng Lục Khiêm vẫn đi qua dó.
Ông đứng ở trước mặt cô.
Cô ngơ người.
Mọi người xung quanh cũng yên tĩnh, đều nhận ra đây là ông Lục.
Lục Khiêm rất nhẹ nhàng nói: "Qua hai ngày nữa anh lại đến."
Minh Châu không lên tiếng chỉ là nhìn ông, ông rất dịu dàng vén tóc cho cô, thấp giọng nói: "Cho dù anh lớn tuổi hơn em rất nhiều, cho dù bây giờ thứ anh có không nhiều nhưng anh vẫn muốn kết hôn với em."
Ông nói xong thì rời đi.
Minh Châu đứng ở đó, nhẹ nhàng cắn môi.
Buổi tối cô có ý trốn.
Nhưng một cuộc điện thoại của Hoắc Minh đã lôi cô về: "Con trai của em không cần nữa sao? Hoắc Minh Châu anh nói cho em biết, chị dâu em đang mang thai đừng mong vứt con cho cô ấy."
Từ trước đến nay Minh Châu luôn sợ anh.
Cô chỉ đành chạy xe đến biệt thự.
Ôn Noãn vẫn giống như mọi khi, đối đãi dịu dàng với cô, cô có chút băn khoăn.
Hoäc Minh dựa vào sô pha.
Anh liếc cô mang theo giọng kiêu ngạo: "Thấy ông già đó chưa? Nói chung như thế nào rồi?"
Minh Châu lắp bắp. Tiểu Hoäc Tây ghé sát, bò vào trong lòng Hoäc Minh: "Bố, ai là ông gì?" Nhưng lời này sao có thể để trẻ con biết được.
Báo cáo đầu tiên của Tiểu Hoắc Tây.
Hoắc Minh vỗ mông tròn ủn: "Tìm Sùng Quang chơi đi!" Hoắc Tây mặt mày ủ rũ. Trương Sùng Quang đang xem tài liệu!
Minh Châu ngượng ngùng hỏi: "Sùng Quang nhỏ như vậy đã phải xem tài liệu rồi sao?"
Hoắc Minh có lý chẳng sợ: "Vì vậy hai vợ chồng em nhanh chóng đón Thước Thước đi, nếu không ở chỗ anh cũng là cách bồi dưỡng như thế."
Minh Châu: ...
Hoäc Minh nhìn cô, giọng nói hoà hoãn lại.
Anh sờ đầu của em gái, nhẹ giọng nói: "Anh giúp ông ấy kiện vụ này! Đứa trẻ chắc chắn có thể lấy về lại, chỉ là cô Lam đó phải thân bại danh liệt! Minh Châu, em có thể lựa chọn cắt đứt với ông ấy bởi vì em để ý vì vậy chuyện này không có sao! Nhưng Lục Khiêm ông ấy đối với em cũng hy sinh khá nhiều, nếu như ông ấy không từ chức thì vị trí sau này nghĩ thôi cũng kinh sợ, nhưng ông ấy vẫn lựa chọn từ bỏ, làm lại một người kinh doanh bình thường."
Minh Châu sao không biết chứ.
Hoắc Minh biết cô buông lỏng rồi, nhẹ nhàng đè đầu của cô lên vai mình.
"Cho ông ấy một cơ hội!"
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: