Lục Thước khe khẽ thở dài: “Cả người đầy mùi rượu! Hai người ở bên ngoài chắc chắn đã cãi nhau!”
Cậu nói xong lại nhìn cô bé trong lòng mình, tuy cậu rất thưởng thức tính cách đấy của chị, nhưng thưởng thức thì thưởng thức, nếu như là bạn gái thì cậu chịu không nối.
Bản thân Lục Thước là một người đàn ông rất mạnh mẽ.
Mà Trương Sùng Quang, từ nhỏ đã rất nhường nhịn Hoắc Tây.
Cậu hơi thừ người ra, Lục Huân lén lút ngủ tiếp, nhưng trong chốc lát đã bị Lục Thước bắt được, muốn làm chuyện đó với cô ấy, Lục Huân sao cũng không chịu, ánh mắt của cô ấy vô cùng trong trẻo: “Đang ở nhà cậu của anh đó! Để sau được không?”
Sao lại không được?
Lục Thước cũng muốn trêu chọc cô ấy.
Cậu nằm cùng một chỗ với cô ấy, nói đến chuyện kết hôn, Lục Huân bằng lòng nhưng cô ấy muốn tự mình thiết kế áo cưới, Lục Thước đồng ý, nhưng cậu lại không nỡ để cô ấy vất vả.
Lục Huân không thấy vất vả.
Cả đời chỉ kết hôn được một lần như vậy thôi!
Hoắc Tây ngủ cả một buổi sáng, buổi trưa thức dậy ăn cơm.
Thằng nhóc Lục Thước đã mang Lục Huân đi rồi, Hoắc Tây rất bất mãn.
Hiếm khi Tiểu Huân mới tới đây, cũng không ở lại chơi vài ngày!
Mặt già của Hoắc Minh tối sầm lại: “Chỉ biết chơi! Tối hôm qua cái tên nghệ sĩ nhỏ gọi là Bạch Khởi lại leo lên đầu bảng hot search, còn đưa tin cậu ta với một người đàn ông ở bên nhau! Hoắc Tây, con nhìn con xem, bố và mẹ cho con dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn như thế này, mà con suốt ngày cứ biến mình thành bộ dạng nam không ra nam nữ không ra nữ… Người ta còn tưởng rằng con là nam kia kìa!”
Hoắc Tây chẳng thèm để ý: “Trời tối, không thấy rõ thôi mà bố!”
Hoắc Minh hết cách với cô.
Ông cười khẩy: “Khi nào Doãn Tư và Tiếu Hoắc Kiều trở về, đế bọn họ trị con!”
Hoắc Tây giơ tay đầu hàng: “Đừng đừng đừng, con sợ nhất hai chúng nó, một người giả
đứng đắn một người thì mè nheo bám người! Bố à, bổ đế chúng chơi bên ngoài đi, không cần nhớ đến con làm gì, con rất tốt!”
Cô mới nói xong, một ly trà giải rượu đưa tới trước mặt.
Hoắc Tây vừa nhìn thì thấy là Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây nở nụ cười: “Lạ à nha! Tổng Giám đổc Trương của chúng ta cũng biết hầu hạ người khác ư? Là bản lĩnh học được ở Mỹ à?
Ngoài miệng cô nói mát, Trương Sùng Quang cũng không so đo với cô.
Giọng cậu rất nhẹ nhàng: “Tối hôm qua không ăn gì, lại còn uống rượu, có cô bé nào giống em không?”
Hoắc Tây:…
Lúc này Hoắc Minh mới lên tiếng: “Bố và mẹ cũng không phản đối con qua lại với nghệ sĩ nhỏ kia, vấn đề là con xem cậu ta là gì? Cứ lén lén lút lút kiểu này là sao?”
Bàn tay dưới bàn của Trương Sùng Quang siết chặt.
Hoắc Tây uống một ngụm trà giải rượu rồi nở nụ cười: “Quá trẻ, gặm quá non, con sẽ không gieo họa cho người ta đâu!”
Hoắc Minh chỉ vào cô hỏi ôn Noãn.
“Em nói xem con bé giống ai?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng vén mái tóc dài, từ tốn nói: “Dù sao thì mọi người đều nói giống anh!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: