Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau.

Trong phòng ăn chỉ có Hoắc Minh và Ôn Noãn.

Người giúp việc cười tủm tỉm: “Ông chủ bà chủ đã dẫn bọn nhỏ ra ngoài

Hoắc Minh biết bố mẹ đang cho bọn họ cơ hội được ở riêng, tất nhiên anh cũng đồng tình với chuyện này nên nói với Ôn Noãn: “Hai giờ chiều nay có đại nhạc hội, em cho Doãn Tư ăn rồi chúng ta đi xem nhé?”

Ôn Noãn lẳng lặng ăn cơm.

Lát sau, cô nhẹ giọng nói: “Tôi muốn ở nhà!”

Hoắc Minh nhìn gương mặt cô: “Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi rồi, em không định ra ngoài một chút à?”

“Không muốn lắm!” Hoắc Minh bị lạnh nhạt.

Anh vừa sinh ra đã là con cưng của trời, cao quý ngạo mạn, chưa từng bị người phụ nữ nào từ chối.

Người phụ nữ này!

Anh bị mất mặt mấy lần thì không tiếp tục kiên trì nữa, định lát nữa sẽ lên lầu xem vụ án.

Ngay lúc anh vừa đứng dậy thì chuông điện thoại reo lên.

Người gọi đến là Sở Liên.

Hoắc Minh nhìn điện thoại hồi lâu rồi nhìn sang Ôn Noãn, cuối cùng tắt máy.

Điện thoại di động lại reo vang lần nữa.

Anh lại tiếp tục cúp máy, sau đó nhẹ giọng nói với Ôn Noãn: “Chắc chăn cô ta cũng không gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, sau này anh sẽ không liên lạc với cô ta nữa!"

Ôn Noãn thả con dao trong tay vào đĩa, lẳng lặng nhìn anh: “Anh kéo cô ta ra khỏi danh sách chặn rồi à? Không bỏ được?”

“Ôn Noãn!”

“Hoäc Minh, lần này cô ta có thể nằm dưới chân núi, lần sau cô ta có thể nhảy lầu, nếu anh không nhận điện thoại của cô ta thì cô ta sẽ nhờ bạn học truyền tin đến, đến

khi đó anh lại nói đó là một sinh mạng!”

Ôn Noãn cười nhạt: “Có một lần thì sẽ có một trăm lần!”

Cô lười nói nữa, đứng dậy về phòng ngủ đọc sách một lúc.

Đến trưa, cô không ăn cơm với anh nữa.

Buổi chiều, cô xuống tầng hầm tập yoga, tập đến toàn thân đều là mồ hôi.

Hoäắc Minh đứng ngoài cửa, trong tay cầm điện thoại di động của cô: “Em có điện thoại!”

Ôn Noãn đang kéo chân, nghe thấy thế thì cảm ơn một tiếng.

Nhìn thử thì thấy là Bạch Vi.

Bạch Vi không biết nghe được tin đồn từ đâu nên hẹn Ôn Noãn ra ngoài giải khuây.

Ôn Noãn có hơi miễn cưỡng.

Bạch Vi tựa vào đầu vai Cảnh Sâm, nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi cao của chồng mình, gào lên: “Đều là mấy người bạn cũ thôi! Bây giờ cậu là người lăn lộn tốt nhất trong số chúng ta, có tài sản mấy trăm tỉ còn có con trai con gái... Đến đây, còn có một khách mời bí ẩn nha!”

Ôn Noãn bị chọc cười: “Ai đấy, quan trọng vậy à!”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK