Đêm khuya, ánh đèn có vẻ càng vắng lặng, trong phòng ngủ xa hoa vang lên tiếng động của người đàn ông và người đàn ông... mãi lâu sau vẫn chưa chịu dừng.
Đến khi hết thảy chấm dứt, đã gần bốn giờ sáng.
Trương Sùng Quang lật người nằm sang bên cạnh, anh đưa tay che mắt thở gấp.
Một lát sau, anh quay mặt sang muốn nói chuyện với Hoắc Tây. Trên cổ tay Hoắc Tây toàn là vết xanh tím, trên cổ trên lưng và trên đùi trắng nõn cũng có, cô không muốn nói chuyện với anh, vì thế dưới ánh nhìn của anh cô
kéo chăn qua rồi đắp lên người.
Giờ phút này, cô không muốn nói chuyện, không muốn tắm, cô chẳng muốn làm gì hết.
Cô còn muốn Trương Sùng Quang biến mất khỏi tầm mắt cô.
Trương Sùng Quang đã hoàn toàn tỉnh táo sau cơn say, anh mặc quần dài vào rồi nghiêng người ôm lấy Hoắc Tây, chôn mặt ở gáy cô... nơi đó ươn ướt.
Cô khóc rồi?
Trương Sùng Quang đau khổ khàn giọng nói: "Hoắc Tây, anh xin lỗi!"
Câu trả lời của Hoắc Tây là quay lưng về phía anh, Trương Sùng Quang ngây người nhìn bóng lưng cô một lúc, sau đó anh ngồi dựa vào đầu giường im lặng
châm một điếu thuốc.
Khói thuốc lượn lờ, anh gian nan hỏi: "Ngày mai, em không đi bái tế cậu ta được không?”
Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Cô không trả lời anh, chính vào vừa nãy Trương Sùng Quang đã đánh nát bức màn bảo vệ cuối cùng trong cuộc hôn nhân của bọn họ, trước đây tuy anh cũng
từng cưỡng ép cô, nhưng chưa bao giờ giống như hôm nay.
Cường bạo trong hôn nhân.
Sáng hôm sau, khi Trương Sùng Quang thức dậy mí mắt khô khốc.
Chắc là do tối qua quá phóng túng, uống rượu cộng với làm chuyện vợ chồng, cơ thể anh mệt nhị rên giường chỉ còn lại một mình anh, người bên cạnh chắc. hẳn đã dậy lâu rồi, bởi vì góc bên cạnh đã không còn độ ấm.
Trương Sùng Quang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên ngọn cây lá cây ẩm ướt, trời mưa rồi.
Lúc này, cửa phòng ngủ được đẩy ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Hoắc Miên Miên.
Cô bé chạy tới trèo lên giường, ôm lấy Trương Sùng Quang gọi bố, Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn cô bé... anh cảm thấy mình như đang nhìn Hoắc Tây. phiên bản nhỏ.
Anh vươn tay ra xoa đầu cô bé, dịu dàng hỏi: "Mẹ đâu?”
Hoäc Miên Miên nói: "Mẹ đi thăm bố nhỏ Bạch rồi!"
Cô bé nói xong lại thấy buồn, cô bé ghé vào vai bố rì rầm hỏi: "Mẹ cũng không dẫn con đi, nhưng con cũng nhớ bố nhỏ... bố, bố nhỏ thật sự không còn trên đời nữa sao? Sau này bố nhỏ sẽ không quay về nữa sao?"
Trái tim Trương Sùng Quang đau đớn đến mức sắp tê liệt.
Anh cố nặn ra một nụ cười nhẹ: "Ừ, cậu ấy đã đến một thế giới khác."
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
Danh Sách Chương: