Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trợ lý ngây người.

Hoắc Tây xuất viện, cô không đến văn phòng mà trực tiếp trở về căn hộ của mình.

Cô cần một giấc ngủ thật ngon.

Ngủ rồi thì sẽ không suy nghĩ và cũng sẽ không hận Trương Sùng Quang.

Buối chiều, cô thức dậy, muốn nấu chút gì đó ăn. Nhưng trong nhà khắp nơi đều là dấu vết còn sót lại của Trương Sùng Quang, cô dứt khoát đóng cửa tủ lạnh rồi gọi phần thức ăn bên ngoài, sau đó cô bắt đầu lấy đồ của cậu ra, lúc trước cậu xách tới bốn cái rương lớn, lúc này cô nhét tất cả quần áo và phụ kiện đắt tiền vào, rồi thẳng tay ném trong phòng khách.

Cô nghĩ, Trương Sùng Quang sẽ tới lấy.

Quả nhiên, lúc chạng vạng cậu đã tới, lúc vào cửa còn cầm chìa khóa của cô.

Hoắc Tây mặc một bộ áo ngủ màu đen tơ tằm, trong tay cầm một ly rượu đỏ, đá vào dưới chân hành lý: “Chìa khóa thì để lại còn đồ thì anh hãy lấy đi.”

Trương Sùng Quang chậm rãi cởi áo khoác: “Anh nấu cơm cho em!”

Cậu đi về phía nhà bếp.

Ly rượu trong tay Hoắc Tây đập vào gáy cậu, chất lỏng rượu vang đỏ tràn khắp sàn.

Hoắc Tây đi tới cửa, chỉ ra bên ngoài: “Tôi bảo anh đi, không nghe thấy à? Trương Sùng Quang tôi đã nói là tôi không cần anh nữa, anh mau cút ra khỏi nhà của tôi và cút khỏi thế giới của tôi!”

Trương Sùng Quang xoay người, trong mắt tràn đầy mãnh liệt.

Cậu hỏi cô phải làm thế nào mới có thế nguôi giận.

Hoắc Tây rũ mắt: “Năm đó là anh bỏ tòi, không cần tôi, cho dù có phải ở với bất kì một ai đi chăng nữa, cũng sẽ không làm cho tôi ghê tởm như bây giờ! Cút đi, tôi không muốn gặp anh.”

Trương Sùng Quang rút hai tờ khăn giấy, lau sạch áo sơ mi.

Cậu nhìn Hoắc Tây: “Nếu anh cầu xin em thì thế nào?”

Hoắc Tây mỉm cười yếu ớt: “Anh xem tôi là người dễ mềm lòng thế sao?”

Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm: “Vậy nếu có người khiến em mềm lòng thì sao?”

Hoắc Tây chế nhạo: “Vậy anh có thế thử xem!”

Trương Sùng Quang chậm rãi đi tới trước

mặt của cô, Hoắc Tây không tránh đi, cậu lại nâng đầu của cô rồi hôn cô thật sâu, Hoắc Tây ngây người một chút, theo bản năng muốn phản kháng, nhưng cậu lại kiên quyết đến đáng sợ…

Nụ hôn này kéo dài khoảng 10 giây.

Môi Trương Sùng Quang dính máu.

Hoắc Tây tát cậu một bạt tai: “Cút!”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK