Anh chỉ là rất dịu dàng mà nói: “Tối nay anh đi thăm Lâm Hi. Bữa trưa ăn món cay, em bảo thím Lâm bữa tối nấu thanh đạm chút.”
An Nhiên càng cảm thấy anh không biết xấu hổ. Anh coi nhà cô như nhà mình đây mà!
Nghe anh nói vậy, cô cố ý kéo dài công việc đến hơn tám giờ tối mới về. Cô vốn tưởng rằng Hoắc Doãn Tư còn ở nhà cô, nhưng khi mở cửa đi vào, trong nhà chỉ có thím Lâm, Lâm Hi và Nữu Nữu.
An Nhiên đứng ở cửa nhìn xung quanh. Thím Lâm hỏi: “Nhìn cái gì vậy? Ăn cơm chưa? Thím có để cơm lại cho con.”
An Nhiên lắc đầu: “Con ăn ở công ty rồi. Thím Lâm... Hoắc Doãn Tư có đến đây không?”
'Thím Lâm ngạc nhiên nói: “Không có, sáng nay ngài Hoắc còn gọi điện thoại đến nói là chiều nay phải bay đi công tác một tuần... Sao vậy, ngay cả Lâm Hi cũng biết chuyện này mà con không biết hả? Cái đám đàn ông kia không coi ra gì, không biết báo cho người ta một tiếng gì cả.”
Thím Lâm lải nhải cả buổi.
An Nhiên khó mà nói mình bị người ta chơi. Cô vào nhà thay đồ, chơi một lát với hai đứa nhỏ.
Cho đến đêm khuya vắng lặng, cô thật sự vẫn còn rất tức giận, gửi tin nhắn Zalo cho Hoắc Doãn Tư: Chơi vui không?
Khoảng năm phút sau, cô trừng điện thoại sắp thủng luôn, Hoắc Doãn Tư mới trả lời tin nhắn: Chơi trên giường vui hơn!
An Nhiên vừa xấu hổ vừa tức giận. Mấy năm trôi qua, Hoắc Doãn Tư trở nên mặt dày mày dạn thật đấy.
Cô ném điện thoại sang một bên để đi tắm. Lúc cô đi ra, anh đã gửi thêm một tin nhắn, chỉ có vài chữ đơn giản: Nhớ anh rồi phải không?
Nhàm chán! An Nhiên mặc kệ anh ta!
Hôm sau, cô đi công ty, thư ký báo cáo công việc xong thì hỏi: “Tổng giám đốc An Nhiên, có cần hẹn trước với tổng giám đốc Hứa hay không?”
An Nhiên dựa người sát vào ghế da, xoay nhẹ qua lại vài cái, nói: “Tạm thời không cần. Hiện giờ ông ta đang nổi nóng, sẽ không đầu tư vào công ty chúng ta đâu. Thế này đi, cô đi điều tra các dự án đang trao đổi với Liên Sang trong thời gian qua, xem chúng ta có đối thủ cạnh tranh mạnh nào không.”
Cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu có thì chúng ta phải đi tìm nhà đầu tư khác rồi.”
Thư ký gật đầu đi ra ngoài.
Chờ thư ký đi rồi, An Nhiên cầm tư liệu lên xem vài lần.
Cô chợt nhớ đến lời nói của Hoắc Doãn Tư. Anh nói anh có thể đầu tư. Anh nói không có kẻ thù vĩnh viễn. Cô thừa nhận đề nghị của anh rất hấp dẫn. Cô chỉ cần gật đầu là được rồi.
Nhưng cô nghĩ lại, vẫn cảm thấy không được.
Hiện giờ cô đang ngồi ở vị trí tổng giám đốc, kí được với tổng giám đốc Hứa mới là bản lĩnh của cô, mới có thể khiến người khác thật lòng khâm phục. Bảo cô đi dựa vào Hoắc Doãn Tư, thì có là cái gì chứ?
'Tổng giám đốc Hứa làm lơ An Nhiên. An Nhiên cũng làm lơ tổng giám đốc Hứa.
Cuối cùng có một ngày, bọn họ gặp nhau tại sân golf trong một câu lạc bộ tư nhân... là ngẫu nhiên gặp mặt, trùng hợp là có Tư Văn Hùng ở đây.
An Nhiên coi như không thấy anh ta. Cô đi lên chào hỏi tổng giám đốc Hứa.
'Tổng giám đốc Hứa cười ha ha, nụ cười mang ý sắc bén: “Tổng giám đốc An Nhiên, đã lâu không gặp.”
An Nhiên cũng mỉm cười: “Cố tình mời gặp không bằng ngẫu nhiên gặp được. 'Tổng giám đốc Hứa, đã lâu không gặp.”
'Tổng giám đốc Hứa đánh ra một gậy vào quả cầu trắng: “Cô bé này nói khách sáo hay thật đấy... Con trai tôi bị cô từ chối, về nhà không muốn ăn uống mấy ngày liền. Tổng giám đốc An, cô nói phải làm sao đây?”
An Nhiên cười khẽ: “Thì tôi đến đây xin lỗi tổng giám đốc Hứa đây mà.”
Cô gật nhẹ đầu một cái, thư ký liền đưa hợp đồng dự án lại. Một loạt lời nói việc làm khiến tổng giám đốc Hứa mở rộng tầm mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: