Hoắc Minh không hề do dự.
Ngón tay thon dài của anh bắt đầu tấn công thành trì, trên cao nhìn xuống dáng vẻ khó nhịn của cô: “Nhưng anh muốn! Anh nhớ em rất nhiều đêm rồi!”
Từ khi con đầy tháng, cô đã bỏ mặc anh đến tận bây giờ.
Hiện tại, anh muốn ôm cô...
Ôn Noãn đang chuẩn bị đánh thức Hoáắc Tây, ngoài cửa lại có tiếng đập cửa vang lên, sau đó giọng của người giúp việc: “Cậu chủ, có một cô gái tới đây tặng quà năm mới, cậu có muốn gặp không?”
Cả người Hoắc Minh bỗng cứng đờ.
Ánh mắt anh trở nên thâm sâu, nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang nằm trong lòng ngực, giọng nói nghèn nghẹn: “Kêu cô ấy chờ một chút!”
Năm mới, khách hàng của văn phòng sẽ tới thăm hỏi trước và sau Tết.
Theo hướng đó, Hoắc Minh sẽ không từ chối với những người ở cách xa vạn dặm!
Anh bò xuống khỏi người Ôn Noãn rồi lại nhìn Tiểu Hoắc Tây đang nằm bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng mơn trớn làn tóc của Ôn Noãn, dường như mang theo điện giật: “Lát nữa chúng ta tiếp tục!”
Anh ngẫm lại, vẫn không chịu được đành mở miệng: “Đi đến phòng cho khách chờ anh, nhé?”
Ôn Noãn lại không muốn.
Vừa rồi nếu không phải anh ép buộc cô, bọn họ cũng không thể nào hôn thành kiểu đấy. Cô xoay người xuống giường đi vào phòng để quần áo.
Hoắc Minh nhìn dáng vẻ của cô, bật cười cười.
Anh rửa mặt, thay một bộ quần áo rồi từ từ xuống lầu, thế nhưng lúc đứng ở cầu thang nhìn thấy người đang ngồi trong phòng khách, anh khẽ nhíu mày.
Thế mà lại là Sở Liên!
Ngày hôm qua cô ta tìm Ôn Noãn, hôm nay lại tìm tới nhà, cô ta muốn làm gì?
Hoắc Minh tự nhận không hề mang cho cô ta bất kỳ ảo giác nào, hơn nữa cô gái này còn có quá khứ không được trong sạch mấy, trong lòng anh cũng không được thoải mái cho lắm nên giọng điệu rất lạnh nhạt: “Cô không còn thực tập ở văn phòng nữa, tới nơi này làm gì?”
Sở Liên nghe thấy giọng nói, bỗng dưng ngẩng đầu lên.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: