Lục Khiêm chỉ im lặng nhìn cô.
Vẻ mặt ông thản nhiên, như một người lớn hòa nhã, chỉ có điều bọn họ đã dây dưa nhiều năm và còn từng là vợ chồng, đã có với nhau hai đứa con, Minh Châu không thể nào tỏ ra bình tĩnh ung dung như ông được.
Cậu chủ nhà họ Tư nhìn cô, sau lại nhìn sang Lục Khiêm.
Anh ta nắm nhẹ bàn tay Minh Châu.
Lòng bàn tay Minh Châu khẽ nhúc nhích.
Cô vẫn chưa quen thân mật với cậu chủ nhà họ Tư.
Mà Lục Khiêm vẫn đang nhìn chằm chằm đôi bàn tay nắm chặt kia, nhìn bàn tay mềm mại của Minh Châu bị người khác chiếm giữ.
Tim ông hơi thắt lại. Nhưng ông lại là người không có quyền can thiệp nhất.
Lục Khiêm giữ nút thắt cà vạt, nhẹ tay nới ra một chút, lúc này mới cảm thấy dễ thở hơn.
Cậu chủ nhà họ Tư mỉm cười: "Ngài Lục yên tâm, tôi sẽ luôn quan tâm, chăm sóc cô ấy."
Nghe vậy, Lục Khiêm gần như mất bình tĩnh.
Khóe mắt Minh Châu cũng hơi nóng lên, cuối cùng nói một câu xin lỗi không tiếp được, rồi rời đi theo người khác.
Lục Khiêm cầm ly sâm panh, ánh mắt sâu thăm thảm.
Ôn Noãn và cô Hồ ở bên này cùng nhau lại gần.
Cô Hồ hóng chuyện vui nấy giờ, lúc tới gần không khỏi nhẹ giọng trêu đùa: " y dà, tới giờ mới được diện kiến dáng vẻ buồn bã này đấy nhé! Sao rồi, chỗ bị Minh Châu va vào có cây đỉnh à?"
Lục Khiêm cười gượng.
Cô Hồ không nhịn được mà nhìn sang Minh Châu.
Gô ấy còn nói: "Thật là một đôi kim đồng ngọc nữ nhỉ! Anh nói xem có đúng không?”
Ánh mắt Lục Khiêm sâu không thấy đáy.
Đúng lúc bồi bàn đi ngang qua, ông bỏ ly rượu vào khay, sửa sang lại u phục rồi nói: "Lâu rồi không gặp, cô không còn biết nói chuyện như xưa."
Cô Hồ có hơi mất tự nhiên.
Cô ta cười nhạt.
Trước đây cô ta từng ôm mộng làm bà Lục, rất hay tìm cách lấy lòng ông, chiều chuộng ông.
Đương nhiên ông sẽ thấy cô ta biết cách nói chuyện.
Bây giờ, ông luôn mất hồn mất vía vì người ta, cô Hồ cũng cưới chồng, sao còn có thể nói chuyện như trước đây?
Lục Khiêm xem như có chút tình cảm với cô.
Ông nói nhỏ: "Lỡ lời."
Hốc mắt cô Hồ có chút ươn ướt, cô ta nhìn chăm chú vào đám người đang khiêu vũ trên sàn nhảy, nhỏ giọng trả lời: "Lục Khiêm, nếu anh không thể giành lại được cô ấy, vậy thì anh thật có lỗi với nhiều năm chờ đợi của Minh Châu, có lỗi với
những người không thể buông bỏ được anh!"
Trước Minh Châu, bên cạnh Lục Khiêm đã từng có rất nhiều bóng hồng nổi tiếng.
Nhưng ông chưa từng dừng lại vì ai.
Chỉ có duy nhất một người, mà ông luôn cảm thấy có lỗi với người đó.
Lục Khiêm hạ giọng: "Cảm ơn."
Ánh mắt cô Hồ ửng đỏ.
Gô ta ra ban công hóng gió, hòa hoãn lại cảm xúc một chút.
Lục Khiêm là nét bút đậm nhất, mãi mãi được lưu lại trong trang giấy cuộc đời cô ta. Dù cuộc hôn nhân có mỹ mãn đến đâu, cũng không thể che giấu được những điều cô ta từng muốn mà không có được.
Lục Khiêm không bước tới an ủi cô ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: