Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Châu thức dậy, đi rửa mặt.

Lục Khiêm cũng thức dậy, phủi ga giường chuẩn bị trải ga.

Ánh nhìn bị ga giường thu hút.

Ông nhìn mảng màu đậm tan ra đó, khuôn mặt tuấn tú cũng có chút nóng lên. Ông kéo ga giường xuống, từ trong tủ quần áo lấy một bộ mới trải lên.

Mới thay xong, cửa phòng bị đẩy ra.

Là một nhóc xon trắng nõn đi vào, cái gì cũng không nói chỉ là ôm chân của

Lục Khiêm cúi đầu nhìn. Là Tiểu Lục U.

Nhóc con mềm nhữn dựa vào ông cũng không nói chuyện, khuôn mặt trắng nõn nhăn giống như cái bánh bao vậy, trong mắt càng là ướt đẫm.

Trái tim của Lục Khiêm mềm ngay lập tức.

Ông khom lưng một tay bế cô bé lên, ngồi mép giường, dỗ dành cô bé.

Tiểu Lục U còn nhớ chuyện hôm qua.

Uống đăng đến mức bảo bối phải đi nặng, thối thối!

Tiểu Lục U lo lắng bố không thích đứa trẻ thối vì vậy cứ ở trong lòng của Lục Khiêm, làm sao cũng dỗ không được, Minh Châu rửa mặt xong qua đây vừa nhìn, cười: 'Làm sao vậy, bảo bổi?"

Đầu của Tiểu Lục U vừa vào trong lòng của Lục Khiêm.

Lục Khiêm nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, cười nói: "E là có chút ngại ngùng!"

Minh Châu qua, hôn cô bé.

"Bảo bối thơm mài"

Đầu của Tiểu Lục U vùi càng sâu, chỉ đưa cặp mắt đen láy nhìn mẹ.

Minh Châu nhẹ nhàng hỏi cô bé có đau không.

Tiểu Lục U lắc đầu.

Minh Châu ngước mắt vừa hay nhìn trúng mắt của Lục Khiêm.

Mắt của anh hơi tối, lóe lên ánh sáng không biết tên, cô nhất thời cũng có chút cầm cự.

Cho dù tối hôm qua là buổi tối dung hoà ướt át, khi mồ hôi đầm đìa cũng không động lòng bằng bây giờ.

Buổi sáng yên tĩnh.

Kết tinh của bọn họ nằm trong lòng bố. Mà ông với cô còn có thể ôm nhau, còn có thể yêu nhau.

Không biết nhìn nhau bao lâu, Tiểu Lục U nhăn khuôn mặt trắng nõn, nhẹ nhàng hứ một tiếng: "Bảo bối lại muốn đi nặng rồi!"

Lục Khiêm không kiềm được cười lên. Ông cúi đầu hôn cô bé: "Bố dắt con đi!" Tiểu Lục U miễn cưỡng tha thứ ông.

Đợi đến khi nhóc con rửa mông xong thì Lục Khiêm thay một đầm bông nhỏ cho cô bé, còn mang một đôi tất dài và dày, mang thêm cả đôi giày da dê mềm.

Ông vỗ mông của cô bé: "Đi tìm anh đi." Tiểu Lục U loạng choạng đi. Một lúc sau, bên ngoài truyên đến tiếng động Lục Thước pha sữa.

Lục Khiêm bận xong, sau lưng ra một lớp mồ hôi, ông cởi áo sơ mi ra muốn chuẩn bị đi tắm.

Minh Châu đã thay đồ xong. Cô ngồi ở trước bàn trang điểm, lựa chọn trang sức đeo trong hôm nay. Trong gương, xuất hiện một người đàn ông đẳng cấp.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK