Hai người một trước một sau, cùng với mấy xe bảo mẫu lái về nhà họ Hoắc, đến nơi mới hơn chín giờ.
Người nhà họ Hoắc đã đợi từ sớm.
Tiểu Hoắc Tây làm nũng với ông nội một lát liền nhào. vào lòng Hoắc Minh, còn vòi bố mau ôm con.
Hoắc Minh thơm thơm cô bé, nhìn về phía Ôn Noãn.
Bởi vì đi công tác nên Ôn Noãn ăn mặc rất đơn giản gọn nhẹ, quần âu sáng màu kết hợp với áo len cao cổ.
Bên ngoài khoác một chiếc bành tô len màu bạc. Hoắc Minh thản nhiên hỏi: "Mấy giờ bay?”
"Mười một giờ!"
Ánh mắt Hoäc Minh sâu thẳm.
Một lát sau, anh nói: "Lát nữa anh sẽ đưa em đến sân bay!"
Ôn Noãn nhìn ra ý anh, lạnh nhạt từ chối: "Không cần, công ty sẽ cho xe đến đón tôi!" Hoắc Minh ít nhiều cũng có chút thất vọng.
Ôn Noãn không muốn dây dưa quá lâu với anh, bèn quay sang nói chuyện với bà Hoắc, tuy rằng cô đã ly hôn với Hoắc Minh nhưng mối quan hệ giữa cô và nhà họ Hoắc vẫn không tệ...
Khi cô đang nói chuyện, Hoắc Minh đứng cùng Tiểu Hoắc Tây.
Nhưng ánh mắt của anh cứ nhìn chằm chằm vào Ôn Noãn...
Ôn Noãn chỉ nán lại nửa tiếng, xe thương vụ của Tây Á đã đến đón người, cửa xe màu đen mở ra, Hạ Như Lâm
xuống xe, cung kính chào hỏi Hoắc Chấn Đông.
Hoắc Minh nhíu mày, nhỏ giọng hỏi Ôn Noãn: "Hạ Như Lâm cũng đi?"
Ôn Noãn kỳ quái liếc anh một cái.
Hạ Như Lâm là Phó Tổng Giám đốc tập đoàn, anh ta đi công tác không phải chuyện bình thường sao?
Hoắc Minh nghiến răng nghiến lợi, đích thân tiễn Ôn Noãn lên xe, còn giữ cửa xe nói với Hạ Như Lâm: "Cơ thể Ôn Noãn không tốt lắm, làm phiền Tổng Giám đốc Hạ quan †âm rồi!"
Hạ Như Lâm như thể không nghe ra loại lời nói công khai thể hiện chủ quyền như thế này.
Anh ta mỉm cười: "Luật sư Hoäc yên tâm, đây là nhiệm vụ của tôi!"
Hoắc Minh cũng không rảnh nói thêm, anh nhìn Ôn Noãn thật sâu...
Hạ Như Lâm lên xe.
Đợi cho xe đã đi rất xa, anh ta mới nhịn không được mà hỏi: "Cô và anh ta, đang định quay lại với nhau sao?"
Ôn Noãn muốn nói không. Nhưng cô biết tâm ý của Hạ Như Lâm, cũng không muốn làm chậm trễ anh ta, bèn hàm hồ ừ một tiếng: "Có lẽ vậy!"
Hạ Như Lâm mỉm cười.
Trước giờ, anh ta vẫn luôn là một người đàn ông ôn hòa, bao dung.
Nhà họ Hoắc.
Doãn Tư còn nhỏ, chỉ ngủ suốt ngày, được bảo mẫu bế đến phòng cho bé.
Hoắc Minh ngồi lại, chơi xếp gỗ với Tiểu Hoắc Tây.
Hoắc Chấn Đông đứng ở một bên, hồi lâu sau vẫn không kiềm được mà lên tiếng: ”
Nhìn người ta như hình với bóng như thế, chắc là khó chịu lắm nhỉ!"
Hoắc Minh còn chẳng thèm ngẩng đầu lên một cái, giọng lạnh nhạt: "Đi công tác thôi, như hình với bóng cái gì!"
Hoắc Chấn Đông: Bố không tin con không ghen!
Đến đầu giờ chiều, Tiểu Hoắc Tây phải ngủ giấc trưa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: