Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nhanh chóng bỏ đi, bước vào thang máy thì gọi cho Bạch Vi. Chắc là bên kia đang thân thiết nên giọng Bạch Vi khẽ run: “Cậu đi à... Đừng... Lát nữa tớ vào ngay!”

Ôn Noãn vừa tức giận vừa buồn cười.

Cô ra khỏi câu lạc bộ mới phát hiện mình bỏ quên áo khoác lông bên trong.

Cô vuốt cánh tay trắng nõn, định nhờ lão Triệu đi lấy giúp mình, cô thật sự không muốn gặp Cố Trường Khanh nữa...

Bóng một chiếc Roll Royce màu đen vụt đến, đôi chân thon dài bước xuống.

Không phải lão Triệu, là Hoắc Minh. Dưới ánh đèn neon, anh thật đẹp trai và quý phái.

Ôn Noãn ngà ngà say, hồi lâu mới tìm lại được âm thanh, lạnh lùng lên tiếng: “Sao lại là anh?”

Hoắc Minh cởi áo khoác dài ra phủ lên người cô. Ôn Noãn giấy giụa mấy cái thì bị anh ôm chặt lấy, toàn thân bị áo khoác dài che phủ, mùi tùng hương nhàn nhạt dễ chịu của anh quẩn quanh mũi.

Anh ôm chặt cô, đôi môi đè lên vành tai cô, không vừa lòng nói: “Bà Hoắc buông thả không chịu nổi!”

“Không cần anh lo! Buông tôi ra!”

“Không buông!”

Giữa lúc đang giằng co, có người bước ra khỏi cửa câu lạc bộ.

Là Cố Trường Khanh.

Trong tay hắn là áo khoác lông của Ôn Noấn, hắn nhìn thấy đôi vợ chồng đang ôm nhau thì cười nhạt, giọng điệu còn mang theo sự dịu dàng và cưng chiều: “Ôn Noãn, em để quên áo khoác!”

Cơ thể Ôn Noãn cứng đờ.

Dù cho gia đình đang lục đục thì cô cũng chẳng muốn vướng vào tình cảnh này.

Hoắc Minh thì nổi giận.

Anh ôm lấy vợ mình, nhìn chằm chằm Gố Trường Khanh với đôi mắt bốc lửa...

Cố Trường Khanh không sợ chết tiến tới.

Hoắc Minh hơi né người, mở cửa xe ra nhét Ôn Noãn vào trong, cười nhạt với Cố Trường Khanh đứng đằng sau: “Vậy thì cảm ơn Tổng Giám đốc Cố nhé!”

Anh nhận lấy áo khoác của Ôn Noãn.

Cố Trường Khanh không buông ra, hai người đàn ông ngấm ngầm giẳng co, cuối cùng Cố Trường Khanh cũng chịu buông tay.

Hoắc Minh đùa cợt: “Tổng Giám đốc Cố cô đơn lẻ loi quá thì đi coi mắt thêm đi!”

Cố Trường Khanh cười cười, cúi đầu châm thuốc: “Ôn Noãn kết hôn rồi không phải cũng cô đơn đến đây chơi sao? Hoắc Minh... Nếu cô ấy nể nang anh thì sao anh lại phải đứng ngoài cửa như tài xế?”

Hoắc Minh giễu cọợt: “Vậy cũng tốt hơn cậu tơ tưởng đến vợ người khác!”

Cố Trường Khanh từ tốn hút thuốc, liếc Hoäc Minh một cái: “Đúng vậy! Tôi còn tơ tưởng, từ ngày mai tôi sẽ nhiệt tình theo đuổi, không chừng có ngày sẽ khiến Ôn Noãn cảm động thì sao!”

Hắn nói một nửa là giận dỗi, một nửa là thật lòng.

Nhưng tận đáy lòng hắn biết rõ, Ôn Noãn sẽ không chào đón hắn.

Hoắc Minh không định phí lời thêm nữa.

Anh đi vòng ra trước, bước lên xe, ném áo khoác ra ghế. sao, chung quy vẫn để ý.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK