Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đã khuya, lúc Ôn Noãn mở cửa nhà hàng Pháp vẫn còn rất nhiều khách.

Ôn Noãn ngồi đánh đàn.

Dưới ánh đèn, da thịt cô trắng nõn như sứ, vô cùng tinh

tế... Dáng dấp cô là loại hạng nhất.

Cái váy dài phong cách Bohemian trên người cô vô cùng lẳng lơ nhưng lại rất có khí chất.

Tiểu Hoắc Tây ngồi thẳng tắp, tự hào nhìn mẹ mình.

Hoắc Minh cởi áo khoác ngồi đối diện Tiểu Hoắc Tây, ánh mắt đứa nhỏ dời sang anh, khẽ chớp chớp rồi nhào vào lòng anh, vui vẻ kêu: “Bố!”

Cơ thể nho nhỏ mềm mại khiến người ta yêu thích.

Hoắc Minh hôn một cái lên gương mặt non mềm, giọng đè nén: “Bố đến đón hai mẹ con!”

Tiểu Hoắc Tây ngồi trên đùi anh, đếm ngón tay: “Tối nay đã có bốn năm chú đến tán tỉnh mẹ rồi á!”

Hoắc Minh giương mắt nhìn.

Ôn Noãn còn đang đàn dương cầm, sườn mặt cô vô cùng dịu dàng...

Trong ánh mắt anh có sự yêu thích.

Anh cúi đầu nhỏ giọng nói với Hoắc Tây: “Mẹ kết hôn với bố rồi, không thể yêu đương với người khác nữa.”

Gương mặt nhỏ nhắn của Hoắc Tây nhăn lại.

Hồi lâu sau cô bé mới nói: “Con và Trương Sùng Quang còn chưa kết hôn, có phải cậu ấy có thể yêu đương với người khác không?”

Hoắc Minh cười yếu ớt: “Trên nguyên tắc thì là vậy!”

Tiểu Hoäắc Tây: Vậy phải sớm kết hôn thôi!

Ôn Noãn đàn xong thì nhìn thấy Hoắc Minh, hơi ngạc nhiên.

Cô bước đến, cười nhạt: “Luật sư Hoắc, chúc mừng nhat... Không phải mai mới về sao?”

Hoắc Minh nhìn chăm chằm mặt cô.

Hồi lâu sau mới mở miệng: “Có hơi nhớ em nên về sớm!”

Trước giờ ở ngoài Ôn Noấn luôn chừa mặt mũi cho anh, thế nên chỉ cười miễn cưỡng, ngay cả khi anh lấy quà từ túi áo ra đưa cho, cô cũng không từ chối.

Mở ra, là một đôi bông tai ngọc trai.

Mắt cô có hơi ướt, đã lâu như vậy, anh đã quên hết mọi chuyện nhưng thẩm mỹ vẫn chẳng hề thay đổi...

Hoắc Minh chăm chú nhìn vẻ mặt cô, nhẹ giọng nói: “Anh thấy em thường xuyên đeo đôi bông tai kia! Nghe vú Trương nói em mất một chiếc, tìm rất lâu nên mua cho em thêm một đôi!”

“Cảm ơn!”

Hoắc Minh nắm tay cô, giọng mang theo vài phần dịu dàng: “Vậy em có thích không?”

Ôn Noãn cười nhạt với anh.

Cô đeo đôi bông tai ngọc trai lên...

Hoắc Minh không khỏi mất mác.

Ôn Noãn rõ ràng đang qua loa cho có, không muốn cho anh cơ hội, cô chỉ đang đóng vai bà Hoắc trước mặt người ngoài mà thôi...



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK