Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng cô ấy cũng không thích cậu ta, thuận miệng trả lời: "Nào thú vị bằng cuộc sống cá nhân của cậu."

Sau khi đáp trả xong, cô ấy liền trông mong nhìn về phía Ôn Noãn. Ôn Noãn đoán ra có chuyện gì đó liên quan đến cậu của cô. Bà Tùy rất thức thời, muốn dẫn con trai rời đi.

Cố Vân Phàm thật sự không muốn về, ôm đứa bé không buông: 'Mấy người muốn làm gì thì cứ làm đi!"

Minh Châu tức đến đỏ mặt.

Ôn Noãn bước tới nhẹ nhàng ôm lấy Minh Châu, dịu dàng hỏi: "Em đến chỗ cậu à?"

Minh Châu không muốn nhắc đến Lục Huân. Tiểu Thước Thước ôm chân Ôn Noãn, không nhịn được mà kể lể. Một lớn một nhỏ đều đau lòng.

Ôn Noãn biết trong lòng Minh Châu vẫn luôn có một vị trí dành cho cậu mình, nếu không cô ấy đã không khổ tâm đến vậy.

Nhưng cô lại không biết phải an ủi thế nào.

Cửa phòng bệnh mở ra, Hoắc Minh tiến vào.

Anh vừa vào cửa đã thấy em gái mình trông như sắp khóc, Ôn Noãn liếc mắt ra hiệu với anh, anh liền hiểu ra, ôm Tiểu Thước Thước thơm mấy cái: "Sang đây gặp em à?”

Tiểu Thước Thước dạ một tiếng.

Giờ chỉ có em gái mới có thể an ủi cậu nhóc.

Hoắc Minh thản nhiên cướp Tiểu Hoäc Kiều đang nằm trong tay Cố Vân Phàm về, đúng lúc bé con đói bụng, anh liền pha sữa cho bé uống, Thước Thước ở bên cạnh nhìn chăm chú.

Cố Vân Phàm: có con gái thì giỏi lắm sao!

Bà Tùy ân cần kéo con trai về.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại người nhà, Minh Châu không kiềm được mà rơi nước mắt, nhưng tự tôn không cho phép cô kể khổ.

Hoắc Minh một bên cho bé con uống sữa, một bên trò chuyện với cô ấy. Ôn Noãn ngồi một bên nghe.

Cô nghĩ cô và Minh Châu đều từng tái hôn, nhưng vẫn không thể bì kịp Hoắc Minh.

Hai người là anh em cùng mẹ sinh ra, nói một lát Hoắc Minh còn phải an ủi Minh Châu, vì vậy khi Minh Châu chuẩn bị rời đi, Ôn Noãn mới nói: "Hoắc Minh, anh dẫn con bé đi ăn đi! Giờ em chưa đói bụng, anh dẫn Minh Châu ra ngoài ăn một bữa rồi hãng về."

Hoắc Minh dỗ bé con ngủ xong thì đặt xuống nôi.

Không nhịn được mà thơm một cái.

"Anh đi đây! Bà Hoäc nói thế nào thì anh phải làm theo thế đấy chứ nhỉ!"

Ôn Noấn liếc anh một cái.

Hoắc Minh dịu dàng nói: "Mẹ mấy đứa ơi, nghỉ ngơi cho tốt nhé!"

Minh Châu bắt đầu rên rỉ: "Anh, đủ rồi đó!"

Hoắc Minh cầm chìa khóa xe, bế Tiểu Thước Thước lên: "Đi thôi, cậu dẫn hai mẹ con đi ăn nhé!"

Ngồi vào xe. Hoắc Minh xoay mặt nhìn em gái. Anh nhẹ giọng hỏi: "Em gặp cậu của Ôn Noấn sao?"

Minh Châu gật đầu.

Anh vươn tay xoa xoa đầu cô ấy, nói: "Em nên học chị dâu em đi, kiên cường một chút! Lục Khiêm có quan trọng đến đâu cũng không thể quan trọng bằng đứa bé trong bụng em được, Thước Thước của chúng ta còn đang chờ được làm anh đây này! Em nhìn thằng bé mong ngóng có em gái biết bao."

Đáy mắt Minh Châu bắt đầu chua xót.

Có lẽ chỉ khi ở trước mặt anh trai, cô ấy mới có thể hoàn toàn buông bỏ, không cần giả vờ kiên cường.

Cô ấy nhẹ nhàng tựa vào đầu vai Hoắc Minh.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK