Minh Châu trở về căn hộ.
Cô tạm nghỉ việc và để hai dì nghỉ phép.
Gô ngồi một mình trong phòng, ôm đầu gối lắng lặng chìm vào dòng suy nghĩ... Nước mắt rơi xuống từng giọt, cô nhẹ nhàng lau đi.
Lúc này, chuông cửa vang lên. Cơ thể cô hơi cứng lại, lau nước mắt rồi đi đến cửa.
Qua mắt mèo, là thư ký Liễu và một người khá giống luật sư, trên tay cầm một chiếc cặp.
Minh Châu hơi giật mình. Sau đó cô liền hiểu, đây là đưa thỏa thuận đến. Cô mở cửa.
Thư ký Liễu ngước lên, bất giác nói: “Sao mắt cô đỏ vậy? Cô khóc sao? Nếu cô khóc, ông Lục sẽ...”
“Ông ấy không đau lòng đâu!”
“Ký tên xong trở thành người lạ rồi.”
Thư ký Liễu ngập ngừng.
Anh ta bị kẹt ở giữa rất khó xử, anh ta muốn nói cho Minh Châu biết bệnh tình của ông Lục, có lẽ cô ấy sẽ mềm lòng, dù thế nào cũng còn cảm tình đúng chứ.
Nhưng anh ta cũng biết tính của Lục Khiêm. Không cho nói tức là không cho. Minh Châu cho bọn họ vào.
Thư ký Liễu và luật sư ngồi xuống, anh ta nhìn xung quanh: “Chỗ này khá tốt! Thước Thước đi học rồi sao?”
Minh Châu mang nước đá cho họ.
Thư ký Liễu không có tâm trạng uống nước, bệnh viện còn đang chờ anh ta!
Suy nghĩ hồi lâu, anh ta vẫn không chịu bỏ cuộc, thử nói: “Minh Châu, cô xem chuyện giữa cô và ngài Lục còn có thể thương lượng không? Mấy năm nay rất khó khăn mài”
Minh Châu cụp mắt.
Sau một lúc lâu, cô thấp giọng: “Thỏa thuận đâu?”
Đôi mắt của thư ký Liễu đau nhức.
Chuyện gì vậy chứ, một người đang ở bệnh viện chờ phẫu thuật, một người ở đây không chịu bỏ cuộc.
Một đôi yêu nhau như vậy mà phải chia tay. Trên đời này còn tình cảm nữa không!
Nhưng dù chua xót, anh ta vẫn nói với người đàn ông bên cạnh: “Luật sư Trần, anh đọc đi!”
Trong bầu không khí căng thẳng này, luật sư Trần cũng cảm thấy áp lực. Anh ta lập tức cầm tài liệu lên đọc.
Minh Châu nghe thì hoảng hốt... Cô chỉ nghe thấy căn nhà trên đường Quảng Nguyên, Lục Khiêm cho cô.
Ý ông là sao!
Thư ký Liễu giải thích: “Chuyện của Lam Tử Mi là do ông Lục sai! Ông ấy đáng nhận mọi sự tức giận đổ lên đầu ông ấy! Nhưng mà Minh Châu... Vì quá khứ, cho dù không thành vợ chồng nhưng cũng đừng trở thành kẻ thù, bởi vì... Bởi vì...”
Anh ta không nói được, cũng không thể nói.
Minh Châu không hiểu ý anh ta.
Cô chỉ cầm tài liệu, cẩn thận đọc qua một lần, Lục Khiêm cho rất nhiều.
Cô không cần.
Cô không cần căn nhà trên đường Quảng Nguyên.
Cô cũng không cần Lục Viên, cô nghĩ sau này ông sẽ kết hôn và sinh con, chưa chắc Lục Thước đã là người thừa kế duy nhất của Lục Viên.
Cô chọn mấy thứ rồi ký tên, cuối cùng ký vào cuối thỏa thuận. Ký xong,
Cô lặng lẽ nhìn, đôi mắt hơi đau xót.
Cuối cùng đã kết thúc!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: