Nhất thời, bầu không khí trong phòng khách trở nên nghẹt lại!
Biểu tình trên mặt Lục Khiêm suýt không giữ được bình thản, nhưng ông vẫn từ ái sờ đầu cậu nhóc, đưa một cái bao lì xì thật dày cho cậu, còn khàn khàn giọng nói: "Phải gọi là bố chứ!"
Tiểu Thước Thước cái hiểu cái không, vẫn gật đầu gọi: "Bốt"
Tiểu Hoắc Tây chạy lại đây, âm thanh giòn giã: "Ông cậu là cậu của mẹ, cho nên Tây Tây gọi là ông cậu, nhưng ông cậu với cô là một cặp, sinh ra Tiểu Thước Thước, cho nên Thước Thước phải gọi là bố!"
Lục Khiêm sờ đầu Tiểu Hoắc Tây.
Thông minh thật!
Giống bố cô bé!
Tiểu Hoắc Tây kéo Thước Thước chạy đi đếm bao lì xì...
Hoắc Minh Châu chậm rãi đi xuống lầu.
Lục Khiêm lấy một cái hộp từ trong túi áo ra, đưa cho cô ấy: "Đây là quà mừng năm mới!"
Minh Châu không chịu nhận.
Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm: "Anh trai em còn phải gọi tôi một tiếng cậu, cứ coi như lì xì của người lớn cho đi! Nhận lấy đi, khó lắm tôi mới đến đây một chuyến, sáng mai phải đi rồi, không biết đến bao giờ mới có thể quay lại đây được!"
Hoắc Minh Châu bực mình nhận lấy cái hộp, mở ra xem.
Là một vòng hạt đế vương lục.
Vừa nhìn đã biết là đồ có giá trị liên thành!
Cô không dám thu, Lục Khiêm lại nhẹ nhàng bâng quơ nói không có gì...
Ông không nói cho cô ấy biết, đây là vật gia truyền của nhà họ Lục.
Chỉ có con dâu trưởng của nhà họ Lục mới có thể có được.
Chuyện của ông và cô ấy không biết sẽ thế nào... Nhưng mà lần này đến đây, ông xúc động muốn hứa hẹn với cô.
Bên này, tâm tình gợn sóng. Bên kia, Hoắc Minh cứ ngồi im lằng lặng xem.
Anh không giống cô em gái ngốc của mình, vừa nhìn đã biết chuỗi vòng phỉ thúy này có ý nghĩa gì, chẳng qua anh không nói rõ ra... Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi áo anh vang lên.
Là một dãy số lạ.
Anh hơi nhăn mày, nhưng nghĩ lại thì vẫn nghe máy, vừa mới ấn chấp nhận đã nghe thấy tiếng khóc từ phía bên kia truyền đến: "Luật sư Hoắc, tôi cầu xin anh giúp đỡ Sở Liên với! Cô ấy không có ai hỗ trợ nên mới về quê làm ăn, hôm nay tuyết lớn, mà chỗ cô ấy toàn là núi, cô ấy bất cẩn bị ngã xuống vách núi rồi, hiện tại gọi đội cứu viện cũng khó đến được... Luật sư Hoắc, tôi biết cô ấy có chỗ sai, cô ấy đắc tội với bà Hoắc, nhưng mà hiện tại thật sự không thể gọi cho cứu viện được, nếu không có phi cơ trực thăng thì cô ấy chỉ có thể chịu cóng chết ở đằng kia thôi!"
"Cô ấy đã gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, nhưng mà anh không nghe máy!"
"Luật sư Hoắc, tôi cầu xin anh!"
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: