Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục U không về nhà mà lái xe trở về biệt thự nhà họ Lục.

Thật trùng hợp, Lục Thước và Lục Huân đều ở nhà, bởi vì nửa tháng sau là sinh nhật của Lục Trầm... Vốn Lục Huân được giao việc chuẩn bị tiệc sinh nhật, nhưng cô ấy không quyết định được nên gọi Lục Thước từ công ty về.

Hai vợ chồng đang ngồi bàn bạc chuyện này.

Trong sân có tiếng ô tô vang lên, Lục Thước nghe một lúc rồi hỏi vợ: "Em mời người tới à? Ai vậy?"

Lục Huân lắc đầu: "Em không có mời ai mà!”

Lúc hai vợ chồng ở riêng là lúc Lục Thước không đứng đắn nhất, khi đứng dậy anh còn nói với vợ: "Anh biết rồi, cố ý bảo anh về để hưởng thụ thế giới hai người đúng không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Huân đỏ bừng.

Anh thật không biết xấu hổi

Hai người đang chơi đùa vui vẻ thì Lục U ôm con đi vào. Người giúp việc nhìn thấy cô thì vội vàng giúp cô bế đứa bé, đồng thời nói: "Có chuyện gì vậy cô cả? Sắc mặt cô trông tái nhợt quá, không hồng hào chút nào! Nhanh lên, tôi pha cho cô chút trà gừng đường nâu... Tôi nghĩ là do lúc ở cữ không chăm sóc tốt nên mới vậy."

Người hầu lắm miệng nhưng sự quan tâm là thật lòng.

Lục Thước nhìn ra em gái mình có gì đó không ổn bèn ôm đứa bé qua giao cho vợ, sau đó nói với người giúp việc: “Pha cho cô chủ một tách trà an thần.”

Người giúp việc cảm thấy mình đã lỡ lời nên không dám nói thêm gì nữa mà đi làm việc.

Chờ đến khi mọi người rời đi, Lục Thước mới đỡ Lục U ngồi xuống dưới sô pha. Anh hiếm khi dịu dàng như vậy: "Xảy ra chuyện gì vậy? Nói cho anh trai biết đi

Dưới ánh đèn thủy tinh, sắc mặt Lục U vẫn tái nhợt.

Cô nhìn Lục Thước rồi lại nhìn Lục Huân, hồi lâu sau mới nhẹ giọng n nh trai, chị dâu... Diệp Bạch chưa chết! Em đã nhìn thấy anh ấy, em thật sự nhìn thấy anh ấy. Em nhìn thấy anh ấy mấy lần rồi! Nhiều lúc em tưởng là em hoa mắt, em tưởng anh ấy đi thật rồi, nhưng hôm nay em thật sự đã nhìn rõ, là anh ấy, là anh ấy, chính là anh ấy, là Diệp Bạch... Anh ấy không chết! Anh ấy còn sống, nhưng anh ấy lại không chịu về nhà!

Lục Thước giật mình, Lục Huân cũng vậy.

Giọng Lục U run run: "Em biết sẽ không có người tin, nhưng Diệp Bạch thật sự còn sống."

Một lúc lâu sau, Lục Huân lên tiếng trước, cô ấy nhẹ giọng nói: "Em tin tưởng Lục U, em cũng tin lão Bạch còn sống." Nói rồi cô ấy lại nghẹn ngào.

Ngoại trừ việc cô ấy và Diệp Bạch là bạn thân thì anh ta cũng là người khiến Lục U hạnh phúc nhất... Nhưng dù kích động đến đâu thì cô ấy cũng không dám khóc, sợ chồng mình sẽ ghen.

Lục Thước nhìn chằm chằm em gái mình hồi lâu.

Anh có tính cách điềm tĩnh, hiếm khi hành động theo cảm tính, nhưng lần này anh lại tin vào kỳ tích mà Lục U đã nhìn thấy.

Anh bằng lòng tin rằng Diệp Bạch còn sống.

Lúc này người giúp việc mang trà an thần tới, Lục U vốn không có ý định uống, vẫn là Lục Huân dỗ cô uống hết. Trong trà có thuốc ngủ do Lục Thước ám chỉ bỏ vào, chẳng mấy chốc Lục U đã nằm ngủ trên ghế sô pha.

Lục Huân duỗi tay thăm dò: "Ngủ rồi."

Lục Thước đứng dậy, nhéo cái má nhỏ phúng phính của Tiểu Diệp Hồi, sau đó bế em gái lên lầu: “Nặng thật, nhưng con bé cần phải ngủ một giấc trước đã, tinh thần của con bé trông không được tốt.”

Lục Huân chơi đùa cùng Tiểu Diệp Hồi.

Một lúc sau, chồng đi xuống lầu, có lẽ tay bị mỏi nên vừa đi xuống vừa lắc lắc tay.

Lục Huân nhịn không được nhỏ giọng nói: "Lục Thước, không phải anh già rồi chứ? Lục U nhẹ như vậy mà anh cũng ôm không nổi!"

Lục Thước dừng lại giữa cầu thang.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK