Chương Bách Ngôn hỏi xong, Tiểu Lục Hồi không nói lời nào.
Nhưng ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn lại nắm góc áo Chương Bách Ngôn không buông, dù sao cũng là trẻ con, không biết che giấu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự ỷ lại... Có thể nhận ra được, cô bé nhớ anh.
Mũi Chương Bách Ngôn chua xót.
Anh nhẹ nhàng ôm cô bé, anh cảm giác được thân thể ấm áp của bé con, tựa như dòng nước ấm áp an ủi trái tim anh, giờ khắc này anh biết ơn sự tồn tại của cô bé.
Tiểu Lục Hồi lau nước mũi lên người anh.
Cô bé rất cẩn thận hỏi: “Có phải bố lại có cục cưng mới không?”
Chương Bách Ngôn ngồi xổm nói chuyện với cô bé, nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ đang ửng đỏ, giọng nói nhẹ nhàng: “Mấy tháng nữa cục cưng mới sẽ ra khỏi bụng dì, nhưng Tiểu Hồi của chúng ta là cục cưng đầu tiên.”
Tiểu Lục Hồi chớp chớp mắt nhìn anh.
Mãi lâu sau, cô bé mới cất lời: “Vậy cuối cùng bố có bao nhiêu cục cưng thế?”
Chương Bách Ngôn bật cười.
Anh hôn cô bé: “Bây giờ chỉ có một mình con, còn một đứa ở trong bụng.”
Tiểu Lục Hồi nhỏ giọng phàn nàn, vuốt bụng nhỏ nói mình đói, cô bé nói cô bé không muốn ăn ở quán kia, cô bé muốn ăn bữa sáng ở một quán tên là Gấu Cục Cưng, bên kia tốt lắm, cô bé cũng chỉ từng đi một lần.
Chương Bách Ngôn ngồi vào ghế lái.
Anh bắt đầu định vị Gấu Cục Cưng, kết quả thật sự có một quán, còn ở gần tập đoàn Lục Thị.
Có lẽ là Lục Thước từng dẫn cô bé đi. Chương Bách Ngôn chuẩn bị xong hướng dẫn, lúc khởi động xe xoay người nhìn về phía ghế sau, đang muốn nói chuyện, lại phát hiện Tiểu Lục Hồi đang
nhìn anh, đôi mắt to màu nho đen lấp lánh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn rất giống, ngũ quan tương tự, khiến anh trong nháy mắt hơi sững sờ.
Một lúc lâu sau, giọng nói của anh khàn khàn: “Bố sẽ đưa con đi ngay bây giờ.”
Tiểu Lục Hồi đếm ngón tay nhỏ nhắn.
Chương Bách Ngôn dịu dàng cười, khởi động xe, sau khi đến nhà hàng đỗ xe xong, anh ôm cô bé xuống xe, không cho cô bé đi bộ, ôm thẳng vào nhà hàng, mì ở đó quả thật khiến trẻ con yêu thích, tất cả các ghế dài đều có hình gấu con, con nào cũng rất đáng yêu, trẻ con ngồi ở bên trong lại càng đáng yêu hơn.
Chương Bách Ngôn gọi cho cô bé một phần thức ăn cho trẻ em.
Ngoài khoai tây nghiền mà trẻ con thích ăn ra, còn có một phần mì cá, lúc. bưng lên dinh dưỡng trắng như tuyết.
Mì là loại mì hồ điệp nhỏ, trẻ con múc lên là có thể ăn.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: