Ngón tay thon dài của cậu nhẹ nhàng lướt qua phần hợp đồng, lạnh nhạt nói: “Quyền thế và danh phận cũng không giữ được em sao? An Nhiên, không tới nửa năm Cố Thị sẽ không thể lắng xuống.”
Con ngươi An Nhiên co rụt lại.
Lúc đến đây cô cho là cậu sẽ tức giận, sẽ phản đối nên còn trên xe cô đã nghĩ sẽ nhượng bộ một chút, nhưng cô không ngờ Hoắc Doãn Tư lại có thể tuyệt tình như vậy... Cuối cùng cô đã hiểu, cậu để ý tới những chuyện đêm đó nghe được ở câu lạc bộ thế nào, có lẽ chỉ là lời ngọt ngào trót lưỡi để mê hoặc cô, có lẽ trong lòng cậu chưa từng thật sự tin tưởng cô, luôn nghĩ rằng cô có mờ ám với Cố Vân Phàm.
An Nhiên cụp mắt.
Cô cẩn thận nghĩ lại xem mình muốn gì, cũng suy tính sự ảnh hưởng khi mình quyết liệt đối đầu với Hoắc Doãn Tư. Cô nghĩ ngợi chừng năm phút, trong thời gian đó Hoắc Doãn Tư vẫn một mực nhìn cô chăm chú.
Từ đầu đến cuối cậu vẫn cho rằng người thông minh thì sẽ biết phải lựa chọn thế nào.
Cuối cùng, An Nhiên ngước mắt.
Ánh mắt cô hệt như màn đêm, đã hoàn toàn thất vọng, vừa mở miệng đã phát ra giọng khàn khàn: “Dự án này em đã theo được nửa năm, không ai có tình cảm với nó bằng em, nhưng Hoắc Doãn Tư anh chỉ cần một tiếng là đã có thể dễ dàng cướp nó đi, quăng bỏ mọi cố gắng của em. Có thể là anh rất thích em, nhưng em cũng đã nói, nếu như chúng ta muốn yêu đương thì đầu tiên anh phải học cách †ôn trọng em, đối xử với em một cách bình đẳng. Anh đã cao ngạo quen thói nên chỉ để ý đến sự tồn tại của Cố Vân Phàm, nhưng còn em thì sao... Chẳng lẽ lại không đau lòng buồn khổ vì sự xuất hiện của Lý Tư Ỷ và Tôn Điềm sao?”
Đôi môi mỏng của Hoắc Doãn Tư khẽ hé: “Em suy nghĩ kỹ lại đi.”
An Nhiên khẽ lắc đầu: “Không cần nghĩ nữa! Anh Hoắc, anh đúng là không thay đổi chút nào! Tôi ở trong lòng anh cho đến giờ cũng chỉ là thú cưng khiến anh vui vẻ mà thôi, tôi nghĩ thế nào, tôi coi trọng ai trước giờ anh đều không quan †âm, anh chỉ muốn trong thế giới của tôi chỉ có mình anh thôi, tốt nhất là ở nhà sinh nhiều con cho anh, làm tốt vai trò mà anh mong muốn, thỏa mãn định nghĩa hạnh phúc của anh mà thôi.”
“Nhưng đó không phải là thứ tôi muốn!”
“Hoắc Doãn Tư, không có anh tôi vẫn sống được, thế nhưng vào lúc tôi khó khăn nhất là Tổng Giám đốc Cố đã chứa chấp tôi.”
Hoắc Doãn Tư nhìn cô: “Em nhất quyết phải đi?”
An Nhiên đứng dậy: “Đúng! Tôi phải đi! Còn nữa... Hoắc Doãn Tư, nếu chúng †a không hợp thì thôi đi!” Cô nói xong thì bước thẳng ra ngoài cửa.
Tay vừa chạm vào nắm cửa thì giọng của Hoắc Doãn Tư vang lên từ sau lưng.
“An Nhiên, em nghiêm túc?”
Tay cô vặn nắm cửa, ngước đầu để không khóc ra, khẽ ừ: “Đúng! Vô cùng nghiêm túc! Hoắc Doãn Tư, chúng ta không phải người cùng đường.”
Cậu vô cùng thất vọng với cô, sao biết cô không thấy vậy. Dù cậu chỉ thông cảm cho cô một chút xíu thôi thì cũng sẽ không dùng cách mạnh mẽ và độc đoán như vậy để xử lý, An Nhiên vừa đau lòng vừa tiếc nuối,
nhưng lại cảm thấy tình cảm như thế... không bằng không có.
Cô nghẹn ngào: “Tôi đi đón Lâm Hi đây! Chuyện của con thì chờ tôi về rồi bàn
sau. Cuối cùng An Nhiên vẫn đi.
Cô không chấp nhận sự sắp xếp của cậu mà lựa chọn đến với Cố Vân Phàm, kết thúc cuộc sống của mình.
Hoắc Doãn Tư vẫn cứ im lặng ngồi đó, mặt âm u. An Nhiên đến nhà họ Hoắc một chuyến.
Cô muốn đến đón Lâm Hi, vợ chồng Hoắc Minh không có lý do gì để ngăn cản.
Hai người họ đi rồi, Hoắc Minh lại gọi điện mắng con trai một trận: “Mới hôm qua còn ngọt ngào thân thiết, sao hôm nay đã chọc người ta khóc rồi? Lúc An Nhiên tới đây mắt đỏ hồng, Hoắc Doãn Tư, con đã làm gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: