Ôn Noãn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ tôi đã hiểu vì sao Cảnh Từ tới tuổi này mà vẫn chưa lập gia đình! Có một người mẹ như bà, chắc anh ấy thậm chí còn không có gan để theo đuổi con gái.”
Mà Ôn Noãn cô lại được anh ấy chọn trúng!
Cô lại nhìn Cảnh Từ, thực sự không muốn trở mặt thành thù nên gật đầu nhẹ rồi đi ra ngoài.
Khi rời đi, mắt cô hơi đỏ.
Dù sao thì cô đã rất nghiêm túc khi hẹn hò với Cảnh Từ.
Nhưng Ôn Noãn có giới hạn và nguyên tắc riêng của mình, không được thì không được, cô không muốn khiến mình phải chịu tủi thân.
Sau khi cô dứt khoát rời đi, Cảnh Từ đã cãi nhau lớn tiếng với mẹ mình.
Lời nói của bà Cảnh càng khó nghe hơn, mỗi chữ đều đâm vào trái tim của Ôn Noãn, có lẽ đối với bà Cảnh, việc Ôn Noãn không cần con trai mình khiến bà ấy cảm thấy còn đau lòng hơn cả chết!
Ôn Noãn đi thẳng ra ngoài.
Mở cửa xe, bước vào.
Cô không khởi động xe ngay mà lấy khăn giấy lau mắt, hơi đỏ và đau.
Cửa ghế phụ bị mở ra...
Hoắc Minh mang theo hơi lạnh ngồi bên cạnh cô.
Ôn Noãn nghiêng mặt: “Hoắc Minh, anh ra ngoài!”
Hoắc Minh nhìn chằm chẳm vào đôi mắt đỏ hoe của cô, nhẹ giọng hỏi: “Chia tay Cảnh Từ rồi sao? Tôi đã nói với em rồi, em với anh ấy có gì tốt chứ, nói dễ nghe thì là nho nhã dịu dàng, nói khó nghe chính là không có chính kiến!"
Ôn Noãn đang đau lòng, không muốn nghe những lời này chút nào.
Cô ném khăn giấy vào người anh. "Anh xuống xe!"
Hoäắc Minh không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Ôn Noãn không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ thảm hại như vậy của mình, đặc biệt người này còn là Hoắc Minh.
Anh không chịu đi, cô đá anh hai cái.
Hoäc Minh tóm lấy bắp chân đang đi tất da của cô, nhẹ nhàng vuốt ve hai lần, khàn giọng nói: “Ôn Noãn, em chỉ ngang bướng với mình tôi thôi!”
Cô trừng mắt nhìn anh, đôi mắt ươn ướt, động lòng khó tả.
Hoắc Minh thật sự muốn nương theo bắp chân mà làm chuyện này chuyện kia với cô...
Danh Sách Chương: