Minh Châu cắn môi dưới.
Hôm nay là ngày cưới của cô, cả người cô đều là sắc đỏ, lúc này lại càng tươi đẹp như màu máu.
"Vâng, em đã nghe điện thoại."
Sắc mặt Lục Khiêm trở nên khó coi.
€ó lẽ là do nóng lòng, giọng điệu của ông không tốt lắm: "Sao em không nói cho anh biết?"
Minh Châu nhìn ông chằm chằm. Cô ngơ ngác, đúng vậy, vì sao mình không nói cho ông biết!
Bởi vì ông là chồng cô, hôm nay là ngày cưới của cô, cô lại vì một người phụ nữ mà yêu cầu ông đi hẹn với người khác?
Mọi chuyện rất đơn giản, dễ hiểu nhưng Lục Khiêm lại không nhìn rõ.
Suy cho cùng là ông quá quan tâm đến đứa bé kia.
Mà cô, liệu rằng có phải dùng cả đời để trả nợ cho tình yêu thời trẻ của Lục Khiêm không? Không chỉ bản thân cô, mà cả bố mẹ, anh trai và chị dâu, còn có Thước Thước cũng đều không yên lòng.
Trong mắt Minh Châu có hơi ươn ướt.
Lục Khiêm ở đối diện cô, ông làm sao không nhìn thấy được.
Nhưng lúc này ông lo lắng Lam Tử Mi thật sự sẽ nổi điên làm ra chuyện gì đó khiến ông hối hận cả đời.
Miệng Lục Khiêm khẽ mấp máy.
Hiểu con không ai bằng mẹ, những toan tính của ông, bà cụ đều biết hết.
Bà cụ thấy thương cho cô con dâu bé nhỏ của mình!
Bà nhìn bố mẹ Lục Quân, bình tĩnh nói: “Chúng tôi cũng rất đồng cảm với những chuyện nhà các ngươi gặp phải, nhưng chuyện này đã phát triển thành hành vi phạm tội rồi. Nếu không thì chúng ta vẫn là nên báo cảnh sát đi! Mọi người xem, hôm nay là đám cưới của Lục Khiêm...”
Bà cụ cảm thấy thật xui xẻo.
Ông bà Lục lau nước mắt: "Đúng vậy! Nhưng Lam Tử Mi nhất quyết muốn gặp mặt Lục Khiêm."
Bọn họ lại quỳ xuống trước mặt Lục Khiêm.
"Lục Khiêm, nể mặt Lục Quân, cầu xin cậu hãy gặp Lam Tử Mi một lần! Cho dù là... cho dù là vì tính mạng của Lục Quân! Chúng tôi van xin cậu."
Xung quanh không một tiếng động.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi quyết định của Lục Khiêm.
Phải biết rằng, trong hoàn cảnh hôm nay không có đúng hay sai, hai nhà Hoắc Lục không thể để mất người này.
Nhìn xem, sắc mặt của bố con Hoắc Chấn Đông và Hoắc Minh đều tối đen thật đáng sợ.
Nhưng bọn họ không nói tiếng nào. Chính là vì quan tâm đến thể diện của Minh Châu. Con gái mình, chính mình hiểu rõ nhất.
Lục Khiêm đỡ ông bà Lục đứng dậy, ông lẳng lặng nhìn Minh Châu, nhẹ giọng nói: “Anh đi một lát, trở về lại tiếp tục hôn lễ.”
Tóm lại ông không đành lòng trách móc cô.
Minh Châu mặc trang phục cô dâu màu đỏ, đứng giữa sảnh chính. Thước Thước đứng bên cạnh, im lặng ôm chặt chân cô.
Sắc mặt Minh Châu tái nhợt.
Cô nhẹ nhàng đưa tay ra, kéo mái tóc đen được búi cao xuống, cực kỳ bình tĩnh nói: “Không có hôn lễ nào hết!”
Lục Khiêm cau mày: "Minh Châu, đừng làm loạn!"
Minh Châu cười hờ hững.
Cô cụp mắt xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc con trai.
Gô nói: "Tôi nói thật đấy! Lục Khiêm, dù sao anh cũng không phải là người tôi có thể giữ lại! Anh cứu Manh Manh hay là muốn quay lại với Lam Tử Mi, thậm chí là... Hôm nay Lục Viên đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc, cho dù... Cho dù là anh cưới cô ta, tôi cũng không phản đối! Lục Khiêm, cuộc hôn nhân của ba người quá chật chội, nếu anh không thể chú tâm vào một chuyện thì tôi cũng không muốn một cuộc hôn nhân như này nữa!”
Minh Châu rơi nước mắt.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: