Tiêu Trần hơi ngạc nhiên nhìn Thắng Nam, hỏi: “Đang cười cái gì vậy?” Thắng Nam hít một hơi thật sâu, nhìn cánh đồng lúa xanh mơn mởn cười nói: “Bọn tôi không giống tiên nhân các ngươi, bọn tôi chỉ có thể sống mấy chục năm, ba tôi luôn nói với tôi rằng, con người trên đời này có quá nhiều việc phải làm, không có thời gian để trì hoãn quá lâu cho một việc.” Thắng Nam nhớ đây là lời ba nói sau khi mẹ qua đời, lúc ông đang ôm cô vào lòng. Tiêu Trần mỉm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.