‘Bịch.’ Cẩu Đản bị trói thân trên chợt vấp chân một cái, ngã dập mặt nhỏ. "Oaaa!" Cẩu Đản nhếch miệng muốn khóc, sợ tới mức Tiêu Trần vội vàng ôm lấy nó an ủi. "Ôi ôi ngoan không khóc, không khóc." Ngục Long nhìn Tiêu Trần cưng chiều dỗ dành, nhẹ nhàng mỉm cười. ‘Từ ngày đến đây, Đại Đế ngày càng giống người hơn rồi.’ Trăng sáng sao thưa. Cẩu Đản ghé vào lòng Tiêu Trần ngủ rất trầm, Ngục Long đứng bên người Tiêu Trần, chỉ đứng yên không nói gì. Cả đất trời đều an tĩnh....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.