“Ngắm chứ gì, chân cô đẹp quá!” Tiêu Trần nghẹo đầu, trên cổ đau đớn như là bị từng trận gió quất vào. “Lúc này là lúc nào rồi mà anh còn có tâm tư vén váy người ta, chết cũng không đứng đắn.” Lưu Tô Minh Nguyệt nói, nhảy lên trên vai Tiêu Trần, nhìn về phía cổ Tiêu Trần. Nơi đó của Tiêu Trần có hai lỗ máu sâu, kỳ quái là không có một giọt máu tươi nào chảy ra. Xung quanh lỗ máu không ngừng xuất hiện chữ thần bí màu đen. Những chữ thần bí...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.