“Tại sao muốn đi cùng anh, ở đây khắp nơi có thể tu hành.” Tiêu Trần vui tươi hớn hở hỏi. Tiểu nha đầu tiến đến trước mặt Tiêu Trần, nhỏ giọng nói: “Em… em có chút sợ.” Tiêu Trần có chút dở khóc dở cười, nơi này non xanh nước biếc, chim hót hoa nở sợ cái gì. Tiêu Trần vừa nghĩ, đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng, nhìn chằm chằm con mắt của tiểu cô nương. Trong mơ hồ, trong con mắt của tiểu cô nương dường như Tiêu Trần nhìn thấy từng ngôi sao...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.