“Gâu gâu.” Một chú chó lông vàng cười ngốc nghếch chạy tới, nó nhìn vào chiếc túi trống rỗng, sau đó lại nhìn Tiêu Trần với ánh mắt đầy nghi hoặc. Lúc này, Tiêu Trần cũng nhận ra có gì điều không ổn, hai con chó vàng in trên chiếc túi thật sự quá bắt mắt. “Chết tiệt, mình đã làm gì vậy? Mẹ kiếp mình lại ăn hết nửa túi thức ăn cho chó?” Tiêu Trần ngơ ngác nhìn Vương Đa Đa. Vương Đa Đa lắc chiếc túi rỗng rồi hỏi: “Anh Tiêu Trần, mấy cái bánh quy nhỏ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.