Tiêu Trần suýt nữa phun ra một ngụm máu, nhặt một viên linh thạch nhét vào trong ngực Lưu Tô Minh Nguyệt. “Đó đó đó, cho em nếm thử.” Lưu Tô Minh Nguyệt ôm linh thạch, hơi nghi ngờ nhìn Tiêu Trần, bởi vì tên kia có vẻ rất đau đớn. Nhưng Lưu Tô Minh Nguyệt thậm chí muốn nếm thử mùi vị cứt chó là như thế nào, sao quan tâm bộ dạng có vẻ rất đau đớn kia chứ. “Crack...” “Oa…” Lưu Tô Minh Nguyệt ôm miệng bật khóc, suýt chút nữa gãy mất hai cái răng. “Ôi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.