“Không có gì.” Nho Sinh cười xua tay: “Không cần nói cảm ơn đâu. Dù sao tôi đang định lấy mạng của cậu đây!” Tiêu Trần cười nhạo: “Mày ấy hả? Mày chỉ xứng tiếng rắm của ông nội mày thôi.” Tiêu Trần nói xong, hai mắt lập tức biến thành màu vàng kim, khí thế cả người tăng vọt, lập tức nghiêng người, dùng vai hung hăng lao thẳng vào người Nho Sinh như một con trâu đực phẫn nộ. Nho Sinh hoàn toàn không ngờ Tiêu Trần sẽ không bỏ chạy mà ngược lại còn tấn công chính...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.