Cung điện to lớn bắt đầu rung động, chuẩn bị rời khỏi nơi này, thế giới hắn ta tha thiết ước mơ. Thanh niên tóc bạc như một người đuổi theo giấc mộng, sau khi mộng tan, chỉ muốn mang vết thương đầy người trở lại nơi giấc mơ bắt đầu. Nhìn cung điện khổng lồ che cả bầu trời, Tiêu Trần hơi nghi hoặc một chút. “Vì sao mỗi một người đối mặt với mình đều phải chạy? Chạy có thể giải quyết vấn đề, thì chỉ sợ hư không sớm đã hòa bình rồi.” Một tia sáng sáng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.