“Lão tiên sinh đã vất vả rồi.” Tiêu Trần không hề có thành ý an ủi một câu. Ông lão bĩu môi, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: “Cái đức hạnh kia của cậu, đừng có mà giả mù sa mưa nữa.” “Tôi…” Tiêu Trần chợt nghĩ đến Tam Tự Kinh, nhưng lời nói đến đầu môi lại bị hắn nuốt vào trong. Ông lão nhìn Tiêu Trần đang muốn mắng người, đột nhiên phẫn nộ, tức giận nói: “Bởi vì tên tiểu tử thúi này mà lão phu đã lãng phí biết bao nhiêu dược liệu, tiêu tốn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.