“Đừng nói chuyện với tôi, tôi còn không biết mình sẽ ợ ra rắm lúc nào, chậm trễ những cô gái khác là điều không tốt.” Tiêu Trần lắc đầu, không nghĩ tới chuyện này chút nào. “Vậy thì lấy đồ của cậu rồi cút xéo đi, sau này đừng có đến nữa.” Thanh Long giọng điệu đầy khinh thường, lắc đầu nguầy nguậy. Ngay lập tức, hai bông hoa màu xanh lam xuất hiện trên tay Tiêu Trần, sáu là sáu nhụy trông rất ảo diệu. “Cảm ơn rất nhiều.” Tiêu Trần đặt bó hoa, nói lời cảm ơn....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.