“Anh, anh nói thật sao?” Hàn Tử Kỳ hơi giật mình với Tiêu Trần. “Nhìn con mắt của tôi.” Tiêu Trần thâm tình ngưng mắt nhìn Hàn Tử Kỳ, “Cô nhìn thấy cái gì?” “Dử mắt.” “Khụ khụ, thật ngại quá, gần đây ngủ không ngon.” Một tháng nay đều chạy trong hư không, Tiêu Trần hoàn toàn không ngủ ngon nổi. “Không cần để ý những chi tiết kia, cô nên nhìn thấy quyết tâm của tôi, quyết tâm được đi cùng với cô. Cô nên nhìn thấy tình của tôi, trở thành nô lệ sắc đẹp của cô.”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.