Thập Nhất nghi ngờ sờ sờ cái đầu nhỏ của mình. Tới tận bây giờ giờ cô bé còn không biết là mình có người thân đấy, đến cha mẹ mình là ai cô bé còn chẳng biết nữa là. Thập Nhất lắc đầu: “Cháu không có nhà.” Ông lão cười híp mắt đưa tay về phía Thập Nhất giống như muốn kéo cô đi. “Tiểu Thập Nhất, con có nhà. Chỗ đó gọi là Yên Ba Hạo Miểu.” “Yên Ba Hạo Miểu ạ?” Thập Nhất lắc đầu, né tránh bàn tay của ông lão. Mí mắt ông lão giật...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.