Bộ xương chật vật nói với chữ nhỏ màu xanh biếc trên vai. Chữ nhỏ ấy đã lờ mờ không ánh sáng, trên người hiện đầy vết rách, dường như ngay sau đó sẽ rách mất. Nghe được thỉnh cầu của bộ xương, chữ nhỏ không để ý đến thương thế của mình, dùng hết khí lực cuối cùng, đốt lên một chút ánh huỳnh quang xanh lục. Ánh huỳnh quang nâng lên mấy người, đưa bọn họ thoát khỏi vực sâu. ... Trong hư không, bộ xương nằm trong lòng Yến Hồng Diệp, xương trắng nõn như ngọc bắt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.