Tiêu Trần ngắm nghía gương mặt trơn bóng như lòng trắng trứng của Lãnh Tiểu Lộ thì vừa lòng gật gù, lưu manh bình phẩm: "Thật là xinh xắn." "Meo…" Con mèo nhỏ kêu lên với Tiêu Trần, miệng ngoác ra hớn hở. Tiêu Trần xoa nhẹ đầu Lãnh Tiểu Lộ, Lãnh Tiểu Lộ đã cúi gằm mặt đến sắp chạm vào ngực rồi. Tiêu Trần cười khẽ: "Trêu em thôi." Nghe Tiêu Trần nói vậy, Lãnh Tiểu Lộ thở phào một hơi thật dài, ngước ánh mắt mông lung sương mù lên, tựa như thật sự có nước lay...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.