Tiêu Trần đầu đầy hắc tuyến: “Cô lười chết đi được.” Tiêu Trần cẩn thận từng li từng tí kéo chăn đắp cho Mạc Ly. “Mệt quá đi.” Mạc Ly lười biếng nói, sau đó nhắm mắt lại. “Con mẹ nó, cô trở về ngủ thật à? Muốn chết hả!” Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Mạc Ly, Tiêu Trần rón ra rón rén rời khỏi giường. “Lúc tôi thức dậy nếu cậu không ở bên cạnh giường thì tự gánh lấy hậu quả.” Tiêu Trần vừa đi tới cửa bỗng nghe thấy một câu lạnh băng như...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.