Trước biệt thự, trong đầu Lạc Huyền Tư trống rỗng, đại não dường như đã đình chỉ công tác. Lạc Huyền Tư giống như một cái xác biết đi, đi về phía ba chiếc đầu kia, cô ôm chúng vào lòng, dùng hết sức toàn thân hôn lên chúng: “Ông cố, ba, mẹ, mọi người nói gì đi! Ba, con không bao giờ ăn vụng linh thực lúc nửa đêm nữa đâu. Mẹ con sẽ ăn thật nhiều rau xanh mà. Ông cố, chuyện xưa của ông còn chưa kể hết mà...” Lạc Huyền Tư như một cái xác không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.