“Bà nội nhà mi chứ lại còn có tâm lý thích sạch sẽ, đúng là nhiều bệnh vặt.” Tiêu Trần lẩm bẩm, thay bỉm cho Độc Cô Tuyết. Buổi tối Tiêu Trần nằm trên ghế nằm ngủ trong sân, ôm Độc Cô Tuyết. Mấy nhóc con kia, tò mò ở một bên. Đặc biệt là Tiểu Ứng Long, đứng ở bên cạnh Tiêu Trần với dáng vẻ muốn đi sờ Độc Cô Tuyết, nhưng lại rất sợ. Cứ xoắn xuýt thế cho đến khi ngủ mất, thật sự rất đáng yêu. Con lợn chết Hắc Phong kia thì nửa đêm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.