Loại sợ hãi biết trong đội có thứ gì đó nhưng lại không tìm được này khiến cho tất cả mọi người đều không thở nổi. Chỉ có con bé Lưu Tô Minh Nguyệt vừa nghe thấy có đồ ăn là vui sướng như chim nhỏ chạy tới chạy lui trong đám người. “Bánh này ngon không?” Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn chiếc bánh nướng vàng óng ánh, lau nước miếng. “Món canh này ngon không?” “Cái này chẳng đẹp tí nào, ăn được thật à?” Lưu Tô Minh Nguyệt đang chạy tán loạn khắp nơi, trộn lẫn ăn chút...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.