Tiêu Trần ma tính nhấc tay, chỗ viền tay áo của hắn có một loạt hoa văn không mấy nổi bật. “Còn đang ngủ, hay để tôi gọi dậy nhé." Tiêu Trần nhân tính trợn tròn mắt: "Đừng, tôi chỉ hỏi vậy thôi, con nhóc đấy mà dậy thì cậu cho nó ăn à?" "Minh Nguyệt, hát một bài nghe xem nào." "Không muốn." "Vậy thì múa một bài đi!" "Hừ! Không muốn." Đúng lúc Tiêu Trần đang muốn tìm trò chơi giết thời gian thì Tiêu Mỹ Lệ đã quay lại. Tiêu Mỹ Lệ căn bản là không dám...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.