“Chạy chậm một chút, nhớ về nhà ăn cơm.” Mẹ Tiêu Trần la với theo bóng con trai đang chạy xa. Tiêu Trần giơ tay phải vẫy vẫy. Lúc Tiêu Trần lần nữa xuất hiện trước mặt Long Manh Manh, trên đầu ngón tay lượn lờ một giọt máu tươi, cũng là hắn vừa lấy được từ chỗ mẹ mình. Tiêu Trần trực tiếp ném giọt máu vào hàng văn tự trên không, sau đó quay sang dặn Long Manh Manh: “Chuyện tiếp theo sẽ hơi kỳ ảo khó tin. Đừng hoảng, duy trì đầu óc tỉnh táo là được.”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.