Từ Kiến Quân cười gượng hai tiếng, cũng không biết nói gì, nói thì lại sợ bị đánh. Cuối cùng bất đắc dĩ nghẹn ra mấy chữ: “Ha ha, chào buổi sáng!” Mặt mũi Tiêu Trần tràn đầy hắc tuyến, một quyền nện lên hốc mắt Từ Kiến Quân, nắm đấm như vậy, cảm giác như vậy, hốc mắt Từ Kiến Quân lập tức trở nên ứ máu. “Có bệnh à, sắp ăn cơm trưa rồi, còn ‘chào buổi sáng’? Người ngoài hành tinh nhà cậu, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không giống với tôi.” Tiêu Trần lẩm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.