Tiêu Trần nháy mắt, không gian đen như mực lúc này bắt đầu sáng lên. Dị tử trong mắt bên phải xuất hiện hoa văn màu vàng, hoàn toàn khác với hoa văn màu đỏ quỷ dị của Mạc Ly lúc trước, hoa văn màu vàng này lộ ra một hơi thở của thần thánh. Bất luận là hơi thở hay là hình dáng, đều đã xảy ra sự thay đổi to lớn. “Hiện tại cậu là của tôi rồi, cậu đã có con mắt của tôi rồi đấy.” Mạc Ly cười hì hì nói. Tiêu Trần không có thời...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.