“Hừ, đây là của tôi.” Lưu Tô Minh Nguyệt giơ nắm đấm nhỏ lên, hung hăng gật đầu. Cuối cùng, Cuồng Dạ đáng thương chỉ có thể đeo bám trên tóc Tiêu Trần, thỉnh thoảng vẫn phải chịu ánh mắt xem thường của Lưu Tô Minh Nguyệt. Nhìn đao linh vừa rồi còn hung ác ngập trời, bây giờ lại ngoan ngoãn như một con chó con, không dám phản kháng lại sự “hung ác” của Tiêu Trần. Cảnh tượng kỳ quái này khiến cho đại não của mọi người đều có chút chết máy. Cảm nhận được ánh mắt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.