“Vậy cậu xử lý tôi như thế nào?” Đế Tôn híp mắt, thử dò hỏi. Tiêu Trần thần tính đứng dậy nhìn mặt trời ở phương xa: “Anh hãy vĩnh viễn đợi ở chỗ này đi, đây là một thế giới hoang vu, anh có thể bắt đầu lại ở chỗ này.” Sắc mặt Đế Tôn thay đổi, miệng hơi mấp máy há ra, lại chung quy không nói ra lời. Để cho hắn ta sống sót trong thân thể của người phàm ở thế giới này, cho đến khi già đi, cuối cùng biến thành một nắm đất vàng,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.