"Khụ khụ" Phong Nguyệt ho ra hai ngụm máu nữa, thế mà thân thể đang sống sờ sờ ngạt chết! "Ầm!" Phong Nguyệt nặng nề dựa vào bình xăng lớn bên cạnh, ngơ ngác nhìn cái giò lớn trong tay Tiêu Trần. "Muốn ăn không? Ăn lo rồi lên đường." Tiêu Trần cười trêu chọc. Nhìn Tiêu Trần đang cười, Phong Nguyệt thế mà lại ma xui quỷ khiến nhận lấy cái giò, không để ý tới vết thương mà gặm nó. Sau khi cắn vài miếng, Phong Nguyệt đột nhiên dừng lại. Cô ấy há to miệng, một ít...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.