Cuối cùng, hắn ta xác nhận mình không hoa mắt. Vậy nên Lữ Phương như bị sét đánh, đứng ngây tại chỗ. Tiêu Trần lườm Lữ Phương ngây ngốc một cái, cười nhạo: "Kiếm tu à? Kiếm của mày đâu?" Lúc này Lữ Phương mới hồi thần, hoảng sợ không thôi. Kiếm tu không có kiếm chẳng khác nào hổ không có răng, còn không bằng tu sĩ bình thường. Lữ Phương tái mặt lầm bầm: "Ngươi là ai? Chẳng lẽ ngươi là đại nhân vật ở lại phương thiên địa này không rời đi?" Tiêu Trần nhìn Lữ Phương...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.